- Trang chủ
- Top truyện
- Thể loại
- Truyện đã lưu
- Thêm truyện
Hiện tại Admin đang bán một số mẫu nước hoa để có thêm kinh phí phát triển Website, hy vọng được các bạn ủng hộ mua hàng TẠI ĐÂY. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Xin cảm ơn rất nhiều!
Tôn Thất Thái đi vào nhà, hắn lên thẳng trên lầu rồi dừng lại trước cửa phòng Tôn Nữ Thùy Tiên. Hắn lưỡng lự trong chốc lát rồi đưa tay vặn lấy ổ khoá, thò đầu vào trong thì kinh ngạc, trong phòng không có ai cả, hắn nhăn mày kỳ quái “ cô ta đi đâu rồi, không phải nói cô ta đang còn hôn mê ở trong phòng sao.? “
Hắn đi xuống dưới nhà tìm Tô An nhưng tên này đã đi cùng Thùy Tiên đến trường rồi “ Dì Linh đâu rồi “ hắn lại gọi dì Linh nhưng tiếng trả lời vọng ra lại là tiếng của người khác trong phòng bếp.
--- Thiếu gia tìm dì Linh có chuyện gì không? Gì ấy và cô Ngọc Liên cùng ra ngoài đi chợ rồi..!
--- Đi chợ, là khu siêu thị gần đây sao…? Tôn Thất Thái đơ mặt “ con mẹ nó người ở ngay trong nhà mà tại sao lại khó gặp như vậy chứ “
“ Không được ta không tin là không gặp được cô ta, hừ, đến siêu thị, dù sao cũng đang rảnh, trực tiếp đến đó tìm cô ta. Xem cô chạy đi đâu. “ nói rồi hắn chạy ra xe phóng đi đến khu siêu thị.
OoO
Lâm Ngọc Liên bước vào trong siêu thị, cảm giác mọi thứ đều lạ lẫm mới mẽ, đây là lần đầu tiên cô vào những nơi như thế này, vì cuộc sống trước đây của cô hoàn cảnh chưa bao giờ cho phép cô đặc chân đến những nơi như thế này. Và cũng kể từ ngày cô ở lại nhà của Tôn Thất Thái chăm sóc hắn đây cũng là lần đầu tiên cô bước chân ra ngoài…!
Hai người đi dạo quanh các quầy hàng rau tươi, Lâm Ngọc Liên còn không biết hiện tại cô đi đến đâu thì ở đó đều có lời bàn tán thu hút ánh mắt của mọi người. Tất cả cũng bởi vì cách ăn mặc của cô hiện tại không thích hợp với ngày mùa, còn có một số người thì lại tưởng cô nàng này là một đại minh tinh nào đó muốn che giấu thân phận. Dì Linh ở bên cạnh lúc này chú ý tới mọi người xung quanh đang chỉ chỏ hai người, bà cười khổ lắc đầu “ Con gái lớn lên xinh đẹp quá cũng khổ “
--- Dì Linh à, bọn họ đang nhìn chúng ta sao..? Cháu để lộ gì à..? Lâm Ngọc Liên lúc này chú ý tới xung quanh, cô nhìn lại mình từ trên xuống dưới hỏi
--- Không có lộ gì cả..! Chỉ là bây giờ đang là mùa hạ, cháu xem…! Dì Linh nói
--- A… Cháu quên mất, nhưng mà cũng hết cách rồi..! Lâm Ngọc Liên nhún vai cười khổ.
Hai người đi lượn quanh các quầy hàng một vòng, trong chốc lát trên tay hai người đã túi lớn túi nhỏ nắm không xuể, đang lúc hai người mặt nhăn mày nhó, than ngắn thở dài vì đống đồ thì bất chợt cứu tinh… À không một culi đến sách đồ giùm đã xuất hiện.
Tôn Thất Thái đang ngơ ngác nhìn ngó xung quanh, cố gắng tìm kiếm thân ảnh của Dì Linh vì hắn không biết Lâm Ngọc Liên trông như thế nào nên chỉ đành tìm kiếm dì Linh trước, dù gì thì hai người cũng đi cùng nhau. Nhưng lúc hắn còn đang ngó tới ngó lui thì chợt một giọng nói thanh thúy như chuông bạc vang lên bên tai hắn, rồi một đống đồ đột nhiên bị ném vào người. “ a thiếu gia, anh làm gì ở đây vậy? Nhanh cầm giúp em đi nặng quá nè. “
--- Ách… Cái gì vậy, cô…! Tôn Thất Thái méo mặt, đột nhiên lại bị người ta ném đồ vào người rồi bắt cầm, hắn đang định nói nhầm người thì lại thấy dì Linh đứng bên cạnh cô gái kia, lời định nói ra lập tức nuốt trở lại, hắn nhìn cô gái trước mặt này đánh giá một lượt từ trên xuống dưới.
Giày bốt cao gót màu kem, Quần zin màu xanh nhạt, bó sát đôi chân thon dài, Áo phông rộng cánh sát vai, Áo khoác lụa mỏng, mắt kính, khăn choàng lụa, khẩu trang…” Má ơi đây là mốt tạo hình của mùa nào vậy chứ “ Tôn Thất Thái há mồm mà thầm nghĩ trong lòng.
--- Anh… Thiếu gia anh làm sao vậy, nhanh cầm giúp em đi… Ai zà em đang nặng quá nè, không thấy sao? Lâm Ngọc Liên thấy hắn đứng đờ ra nhìn mình thì cô đưa tay vẩy qua vẩy lại trước mặt hắn kêu lên.
“Ặc… Đã thân tới mức này sao? Nói ngọt quá vậy?” Tôn Thất Thái thầm nghĩ trong bụng, hắn vốn định nói “Bản thiếu gia không phải là culi vác đồ cho cô “ nhưng không hiểu tại sao lại nuốt hết vào bụng rồi ngoan ngoãn đưa tay nhận lấy đống bao bì kia sách tòn ten trên tay.
--- Hì hì… Thế mới ngoan, lát về em làm cho anh món thịt bò nướng anh thích ăn nhất…! Lâm Ngọc Liên thấy hắn cứ trơ trơ nhận đồ sách trên tay thì cười hì hì nói, những ngày qua cô bị hắn chọc ghẹo rồi động tay động chân, ban đầu thì hay xấu hổ ngượng ngùng. Nhưng vì da mặt hắn dày cứ đeo bám riết xong cô tự nhiên miễn dịch thành thói quen luôn, vậy nên bây giờ ở trước mặt hắn cô nói chuyện rất tự nhiên. Nhưng có một điều cô chưa biết là hiện giờ hắn đã khôi phục trí nhớ.
Tôn Thất Thái buồn bực, nghe cách cô nàng này nói chuyện thì có vẽ như giữa mình và cô ta rất thân thiết, thậm chí hắn còn hoài nghi liệu trong lúc đang mất trí nhớ có phải mình đã ghi bàn cho bóng vào lưới rồi không. Trong lòng thì nghĩ vậy nhưng ngoài miệng hắn vẫn rán nở nụ cười giả vờ thăm dò nói.
--- A, em có vẻ hiểu anh quá nhỉ..!
--- Hì Hì… Là anh đặc biệt dặn em vậy mà, lúc trước em cũng thường xuyên làm cho anh ăn đó thôi.( lúc trước này là lúc ở cùng với Kỳ Linh ấy)
--- Anh có nói với em sao? Sao anh không nhớ nhỉ..! Tôn Thất Thái càng nghe càng thêm mù mờ “ không lẽ lúc mất trí nhớ, mình bán đứng mình nhiều vậy sao? “ cái gì cũng mang ra nói với cô ta…
--- Ừ thì chắc là do lâu rồi nên anh không nhớ, cũng mấy năm rồi mà, với lại hiện tại anh đang mất trí nhớ. Không nhớ cũng chẳng có gì lạ cả… Thôi chúng ta về thôi mua nhiu đây chắc đủ rồi…! Lâm Ngọc Liên vẫn nói rất tự nhiên, làm cho Tôn Thất Thái như lạc sang thế giới khác mờ mờ mịt mịt, cố gắng phân tích lời nói của cô rồi đem đối chiếu với trí nhớ của mình.
--- À xong rồi sao? Mà tại sao em ăn mặc kỳ cục vậy? Tôn Thất Thái vẫn giả vờ hỏi
--- Ai zà thiếu gia, cái này cậu biết rõ mà… Cậu nhìn cái khuôn mặt như yêu tinh của cô ấy, nếu cứ như vậy mà ra ngoài, cậu không sợ cô ấy bị người ta cuỗm đi mất sao? Dì Linh nghe thiếu gia nhà mình nói vậy thì cũng chen miệng vào nói, vừa nói vừa bắt lấy cái khăn lụa và khẩu trang của Lâm Ngọc Liên tháo ra “ a dì Linh à gì làm gì vậy “--- “ haha không có gì, tôi chỉ muốn chọc thiếu gia chút thôi “
--- Tôn Thất Thái có phải là anh không..?
Tôn Thất Thái như trúng ý đồ, hắn chăm chú nhìn cái khăn được tháo ra, nhưng khi khuôn mặt Lâm Ngọc Liên vừa lộ ra thì cũng cùng lúc một giọng nói trong trẻo vang lên, gọi tên Tôn Thất Thái làm hắn bực mình quay người lại muốn nhìn xem rốt cuộc lần này lại là ai đến nữa đây. Hắn không nhìn Lâm Ngọc Liên mà trực tiếp quay lại nhìn người gọi mình.
Nhưng kết quả khi Tôn Thất Thái nhìn thấy người con gái vừa mới gọi mình kia thì cả người cứng đờ ra trong chốc lát, rồi trên khuôn mặt biến hoá từ kinh ngạc chuyển thành vui mừng, là vui mừng đến nỗi thất thố. Hắn buông hết những thứ đang cầm trên tay xuống, rồi chạy đến trước mặt cô gái kia, không nói hai lời đem người ôm vào lòng, thì thầm nói.
“ Rốt cuộc em đã trở về rồi… Linh Châu anh đã đợi em năm năm rồi, anh rất nhớ em.. “
--- Em cũng rất nhớ anh… Được rồi nhanh buông em ra đi, ở đây là siêu thị có nhiều người nhìn lắm đó..! Cô gái tên Linh Châu kia cũng để mặt cho Tôn Thất Thái ôm mình vẽ mặt thoáng hiện một tia hạnh phúc.
--- Em trở về từ lúc nào, bao năm qua em đã ở đâu..? Tôn Thất Thái buôn Linh Châu ra vội vàng hỏi.
--- Em cũng chỉ mới về đây thôi, đang tính vài ngày nữa thì đến thành phố Sương Giang tìm anh, không ngờ lại gặp anh ở đây..! Linh Châu nói
--- Ừ anh lên đây học mấy năm nay rồi… Chúng ta tìm nơi nào đó rồi nói chuyện…!
Lâm Ngọc Liên lúc này ánh mắt đầy phức tạp, cô che mặt lại hết nhìn Tôn Thất Thái rồi lại nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp có đôi mắt to trong sáng như búp bê kia, xong lại biến hoá thành giận dỗi. Cô quay sang nói với dì Linh.
--- Dì Linh có vẽ như thiếu gia đang bận chúng ta về trước thôi..!
--- Nhưng còn thiếu gia…
--- Cứ mặc kệ anh ta..! Nói rồi cô tằng hắng đòi một mình sách hết đống đồ rồi bỏ đi, kết quả là nhấc không nổi, dì Linh phải chia bớt một nữa, làm cho cô thẹn quá hóa giận sách đống đồ còn lại lên. Đôi giày cao gót như hai cái chày giã gạo nện lọc cọc dưới nền, làm cho một đám người chú ý, cả Tôn Thất Thái và cô gái Linh Châu kia cũng vậy.
Bước chân như đằng đằng sát khí, cô đi lướt qua hai người Tôn Thất Thái rồi bất chợt đứng lại, nghiêng đầu nghĩ nghĩ gì đó rồi lại quay lại đi tới trước mặt hai người, cô nhìn chằm chằm vào Linh Châu rồi sau đó lại nhìn Tôn Thất Thái, hắn cười cười đang định trêu chọc câu “ Sao, thấy ghen tức lắm phải không? “ nhưng câu còn chưa kịp ra khỏi miệng thì chân đã bị thứ gì đó dẫm vào đau điến, khiến hắn rú lên một tiếng quái dị, mặt mày nhăn nhó.
--- Ắ… Cô cô… Tại sao lại dẫm chân tôi..! Tôn Thất Thái nhăn nhó mặt mày chỉ vào Lâm Ngọc Liên gian nan nói
--- Hứ… Người ta không thấy đường, đã giẫm trúng chân anh sao..? Lâm Ngọc Liên như không có việc gì, mặt vẫn đơ ra nói kiểu như mình vô ý.
--- Dì Linh chúng ta về thôi gì… Về làm thịt bò cháy cho thiếu gia ăn..!
--- Cô cô được lắm, lát nữa về nhà tôi cho cô biết tay…! Tôn Thất Thái bực mình la lên.
Hắn đi xuống dưới nhà tìm Tô An nhưng tên này đã đi cùng Thùy Tiên đến trường rồi “ Dì Linh đâu rồi “ hắn lại gọi dì Linh nhưng tiếng trả lời vọng ra lại là tiếng của người khác trong phòng bếp.
--- Thiếu gia tìm dì Linh có chuyện gì không? Gì ấy và cô Ngọc Liên cùng ra ngoài đi chợ rồi..!
--- Đi chợ, là khu siêu thị gần đây sao…? Tôn Thất Thái đơ mặt “ con mẹ nó người ở ngay trong nhà mà tại sao lại khó gặp như vậy chứ “
“ Không được ta không tin là không gặp được cô ta, hừ, đến siêu thị, dù sao cũng đang rảnh, trực tiếp đến đó tìm cô ta. Xem cô chạy đi đâu. “ nói rồi hắn chạy ra xe phóng đi đến khu siêu thị.
OoO
Lâm Ngọc Liên bước vào trong siêu thị, cảm giác mọi thứ đều lạ lẫm mới mẽ, đây là lần đầu tiên cô vào những nơi như thế này, vì cuộc sống trước đây của cô hoàn cảnh chưa bao giờ cho phép cô đặc chân đến những nơi như thế này. Và cũng kể từ ngày cô ở lại nhà của Tôn Thất Thái chăm sóc hắn đây cũng là lần đầu tiên cô bước chân ra ngoài…!
Hai người đi dạo quanh các quầy hàng rau tươi, Lâm Ngọc Liên còn không biết hiện tại cô đi đến đâu thì ở đó đều có lời bàn tán thu hút ánh mắt của mọi người. Tất cả cũng bởi vì cách ăn mặc của cô hiện tại không thích hợp với ngày mùa, còn có một số người thì lại tưởng cô nàng này là một đại minh tinh nào đó muốn che giấu thân phận. Dì Linh ở bên cạnh lúc này chú ý tới mọi người xung quanh đang chỉ chỏ hai người, bà cười khổ lắc đầu “ Con gái lớn lên xinh đẹp quá cũng khổ “
--- Dì Linh à, bọn họ đang nhìn chúng ta sao..? Cháu để lộ gì à..? Lâm Ngọc Liên lúc này chú ý tới xung quanh, cô nhìn lại mình từ trên xuống dưới hỏi
--- Không có lộ gì cả..! Chỉ là bây giờ đang là mùa hạ, cháu xem…! Dì Linh nói
--- A… Cháu quên mất, nhưng mà cũng hết cách rồi..! Lâm Ngọc Liên nhún vai cười khổ.
Hai người đi lượn quanh các quầy hàng một vòng, trong chốc lát trên tay hai người đã túi lớn túi nhỏ nắm không xuể, đang lúc hai người mặt nhăn mày nhó, than ngắn thở dài vì đống đồ thì bất chợt cứu tinh… À không một culi đến sách đồ giùm đã xuất hiện.
Tôn Thất Thái đang ngơ ngác nhìn ngó xung quanh, cố gắng tìm kiếm thân ảnh của Dì Linh vì hắn không biết Lâm Ngọc Liên trông như thế nào nên chỉ đành tìm kiếm dì Linh trước, dù gì thì hai người cũng đi cùng nhau. Nhưng lúc hắn còn đang ngó tới ngó lui thì chợt một giọng nói thanh thúy như chuông bạc vang lên bên tai hắn, rồi một đống đồ đột nhiên bị ném vào người. “ a thiếu gia, anh làm gì ở đây vậy? Nhanh cầm giúp em đi nặng quá nè. “
--- Ách… Cái gì vậy, cô…! Tôn Thất Thái méo mặt, đột nhiên lại bị người ta ném đồ vào người rồi bắt cầm, hắn đang định nói nhầm người thì lại thấy dì Linh đứng bên cạnh cô gái kia, lời định nói ra lập tức nuốt trở lại, hắn nhìn cô gái trước mặt này đánh giá một lượt từ trên xuống dưới.
Giày bốt cao gót màu kem, Quần zin màu xanh nhạt, bó sát đôi chân thon dài, Áo phông rộng cánh sát vai, Áo khoác lụa mỏng, mắt kính, khăn choàng lụa, khẩu trang…” Má ơi đây là mốt tạo hình của mùa nào vậy chứ “ Tôn Thất Thái há mồm mà thầm nghĩ trong lòng.
--- Anh… Thiếu gia anh làm sao vậy, nhanh cầm giúp em đi… Ai zà em đang nặng quá nè, không thấy sao? Lâm Ngọc Liên thấy hắn đứng đờ ra nhìn mình thì cô đưa tay vẩy qua vẩy lại trước mặt hắn kêu lên.
“Ặc… Đã thân tới mức này sao? Nói ngọt quá vậy?” Tôn Thất Thái thầm nghĩ trong bụng, hắn vốn định nói “Bản thiếu gia không phải là culi vác đồ cho cô “ nhưng không hiểu tại sao lại nuốt hết vào bụng rồi ngoan ngoãn đưa tay nhận lấy đống bao bì kia sách tòn ten trên tay.
--- Hì hì… Thế mới ngoan, lát về em làm cho anh món thịt bò nướng anh thích ăn nhất…! Lâm Ngọc Liên thấy hắn cứ trơ trơ nhận đồ sách trên tay thì cười hì hì nói, những ngày qua cô bị hắn chọc ghẹo rồi động tay động chân, ban đầu thì hay xấu hổ ngượng ngùng. Nhưng vì da mặt hắn dày cứ đeo bám riết xong cô tự nhiên miễn dịch thành thói quen luôn, vậy nên bây giờ ở trước mặt hắn cô nói chuyện rất tự nhiên. Nhưng có một điều cô chưa biết là hiện giờ hắn đã khôi phục trí nhớ.
Tôn Thất Thái buồn bực, nghe cách cô nàng này nói chuyện thì có vẽ như giữa mình và cô ta rất thân thiết, thậm chí hắn còn hoài nghi liệu trong lúc đang mất trí nhớ có phải mình đã ghi bàn cho bóng vào lưới rồi không. Trong lòng thì nghĩ vậy nhưng ngoài miệng hắn vẫn rán nở nụ cười giả vờ thăm dò nói.
--- A, em có vẻ hiểu anh quá nhỉ..!
--- Hì Hì… Là anh đặc biệt dặn em vậy mà, lúc trước em cũng thường xuyên làm cho anh ăn đó thôi.( lúc trước này là lúc ở cùng với Kỳ Linh ấy)
--- Anh có nói với em sao? Sao anh không nhớ nhỉ..! Tôn Thất Thái càng nghe càng thêm mù mờ “ không lẽ lúc mất trí nhớ, mình bán đứng mình nhiều vậy sao? “ cái gì cũng mang ra nói với cô ta…
--- Ừ thì chắc là do lâu rồi nên anh không nhớ, cũng mấy năm rồi mà, với lại hiện tại anh đang mất trí nhớ. Không nhớ cũng chẳng có gì lạ cả… Thôi chúng ta về thôi mua nhiu đây chắc đủ rồi…! Lâm Ngọc Liên vẫn nói rất tự nhiên, làm cho Tôn Thất Thái như lạc sang thế giới khác mờ mờ mịt mịt, cố gắng phân tích lời nói của cô rồi đem đối chiếu với trí nhớ của mình.
--- À xong rồi sao? Mà tại sao em ăn mặc kỳ cục vậy? Tôn Thất Thái vẫn giả vờ hỏi
--- Ai zà thiếu gia, cái này cậu biết rõ mà… Cậu nhìn cái khuôn mặt như yêu tinh của cô ấy, nếu cứ như vậy mà ra ngoài, cậu không sợ cô ấy bị người ta cuỗm đi mất sao? Dì Linh nghe thiếu gia nhà mình nói vậy thì cũng chen miệng vào nói, vừa nói vừa bắt lấy cái khăn lụa và khẩu trang của Lâm Ngọc Liên tháo ra “ a dì Linh à gì làm gì vậy “--- “ haha không có gì, tôi chỉ muốn chọc thiếu gia chút thôi “
--- Tôn Thất Thái có phải là anh không..?
Tôn Thất Thái như trúng ý đồ, hắn chăm chú nhìn cái khăn được tháo ra, nhưng khi khuôn mặt Lâm Ngọc Liên vừa lộ ra thì cũng cùng lúc một giọng nói trong trẻo vang lên, gọi tên Tôn Thất Thái làm hắn bực mình quay người lại muốn nhìn xem rốt cuộc lần này lại là ai đến nữa đây. Hắn không nhìn Lâm Ngọc Liên mà trực tiếp quay lại nhìn người gọi mình.
Nhưng kết quả khi Tôn Thất Thái nhìn thấy người con gái vừa mới gọi mình kia thì cả người cứng đờ ra trong chốc lát, rồi trên khuôn mặt biến hoá từ kinh ngạc chuyển thành vui mừng, là vui mừng đến nỗi thất thố. Hắn buông hết những thứ đang cầm trên tay xuống, rồi chạy đến trước mặt cô gái kia, không nói hai lời đem người ôm vào lòng, thì thầm nói.
“ Rốt cuộc em đã trở về rồi… Linh Châu anh đã đợi em năm năm rồi, anh rất nhớ em.. “
--- Em cũng rất nhớ anh… Được rồi nhanh buông em ra đi, ở đây là siêu thị có nhiều người nhìn lắm đó..! Cô gái tên Linh Châu kia cũng để mặt cho Tôn Thất Thái ôm mình vẽ mặt thoáng hiện một tia hạnh phúc.
--- Em trở về từ lúc nào, bao năm qua em đã ở đâu..? Tôn Thất Thái buôn Linh Châu ra vội vàng hỏi.
--- Em cũng chỉ mới về đây thôi, đang tính vài ngày nữa thì đến thành phố Sương Giang tìm anh, không ngờ lại gặp anh ở đây..! Linh Châu nói
--- Ừ anh lên đây học mấy năm nay rồi… Chúng ta tìm nơi nào đó rồi nói chuyện…!
Lâm Ngọc Liên lúc này ánh mắt đầy phức tạp, cô che mặt lại hết nhìn Tôn Thất Thái rồi lại nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp có đôi mắt to trong sáng như búp bê kia, xong lại biến hoá thành giận dỗi. Cô quay sang nói với dì Linh.
--- Dì Linh có vẽ như thiếu gia đang bận chúng ta về trước thôi..!
--- Nhưng còn thiếu gia…
--- Cứ mặc kệ anh ta..! Nói rồi cô tằng hắng đòi một mình sách hết đống đồ rồi bỏ đi, kết quả là nhấc không nổi, dì Linh phải chia bớt một nữa, làm cho cô thẹn quá hóa giận sách đống đồ còn lại lên. Đôi giày cao gót như hai cái chày giã gạo nện lọc cọc dưới nền, làm cho một đám người chú ý, cả Tôn Thất Thái và cô gái Linh Châu kia cũng vậy.
Bước chân như đằng đằng sát khí, cô đi lướt qua hai người Tôn Thất Thái rồi bất chợt đứng lại, nghiêng đầu nghĩ nghĩ gì đó rồi lại quay lại đi tới trước mặt hai người, cô nhìn chằm chằm vào Linh Châu rồi sau đó lại nhìn Tôn Thất Thái, hắn cười cười đang định trêu chọc câu “ Sao, thấy ghen tức lắm phải không? “ nhưng câu còn chưa kịp ra khỏi miệng thì chân đã bị thứ gì đó dẫm vào đau điến, khiến hắn rú lên một tiếng quái dị, mặt mày nhăn nhó.
--- Ắ… Cô cô… Tại sao lại dẫm chân tôi..! Tôn Thất Thái nhăn nhó mặt mày chỉ vào Lâm Ngọc Liên gian nan nói
--- Hứ… Người ta không thấy đường, đã giẫm trúng chân anh sao..? Lâm Ngọc Liên như không có việc gì, mặt vẫn đơ ra nói kiểu như mình vô ý.
--- Dì Linh chúng ta về thôi gì… Về làm thịt bò cháy cho thiếu gia ăn..!
--- Cô cô được lắm, lát nữa về nhà tôi cho cô biết tay…! Tôn Thất Thái bực mình la lên.