Cường địch khiến ta lâm thế bí,

Cần thêm viện trợ để giải nguy,

Năng lực thần kỳ có giúp ích,

Làm nên chiến tích đuổi chúng đi?...

***

Xét về bản chất, chiến tranh có thể chia làm hai loại: Chiến tranh phi nghĩa và chiến tranh chính nghĩa.

Chiến tranh phi nghĩa là sự thể hiện cho những dục vọng, ham muốn thống trị, nô dịch và thậm chí là diệt chủng. Ví dụ như trong lịch sử Việt Nam, đó là những cuộc xâm lược của triều đình phương Bắc, thực dân Pháp, đế quốc Mĩ; trong lịch sử thế giới là Đại chiến thế giới lần thứ I (giữa phe Hiệp Ước và phe Liên Minh) và thứ II (giữa các lực lương Đồng Minh và phe Trục theo chủ nghĩa Fascist)…

Chiến tranh chính nghĩa có thể kể đến như cuộc kháng chiến chống 1000 năm Bắc thuộc, 80 năm chống thực dân Pháp, 21 năm chống đế quốc Mĩ của dân tộc Việt Nam hay các cuộc kháng chiến chống chủ nghĩa Fascist…

Và cho dù kết quả có thế nào đi chăng nữa, chiến tranh là tàn khốc, là máu và nước mắt, là đau thương và mất mát…

***

“Tôi là Roswell, một binh sĩ thuộc quân chủng Lục quân của quân đội Hoa Kỳ. Sáng nay, như thường lệ, tôi và các đồng đội đang diễn tập thì một trận động đất khủng khiếp xuất hiện, sau đó tiếng còi báo hiệu khẩn cấp vang liên hồi. Chúng tôi mau chóng tập hợp và nhận lệnh di chuyển.

Vì tôi là lính mới nên tôi có phần nóng lòng muốn biết chuyện gì đang xảy ra, thế rồi, một khung cảnh choáng ngợp hiện ra trước mắt tôi: Nhà cửa đổ nát, máy bay, robot biến hình, pháo đạn đầy trời…

Uỳnh, uỳnh…

Hai chiếc AH-64D Apache Long Bow trúng đạn và nổ tung. Hỏa lực của chúng chẳng thể làm gì tên robot. Xong xuôi, hắn giơ nòng súng về phía tiểu đội chúng tôi, đôi mắt đỏ không giấu giếm sự lãnh khốc, vô tình.

Xoẹt… ầm…

Tôi chỉ thấy tầm mắt bị che phủ bởi ánh sáng chói lóa và cơn đau khủng khiếp ập đến. Khi tỉnh dậy thì cảnh tượng kinh hoàng hiện ra trước mặt…

Chết rồi…

Chết hết rồi…

Cả tiểu đội chẳng còn một ai ngoại trừ tôi. Những đồng đội vẫn thường vui tươi cười đùa ngày nào đã hi sinh. Bản thân thôi mất đi cánh tay phải, hai chân cũng bị thương.

Tôi ngơ ngác nhìn xung quanh.

Khói lửa mịt mù.

Khắp nơi là âm thanh la hét, khóc than.

Lực lượng của Trái Đất quá yếu ớt!

Tôi phải làm gì bây giờ?

Hoang mang…

Hoảng loạn…

Sợ hãi…

Tôi muốn bỏ chạy…

Gì kia?

Đó là… những phi cơ chiến đấu và xe tank thế hệ mới nhất.

Chúng có tác dụng. Nhưng… không đủ.

Chợt! Tôi nghe thấy gì đó.

Lùng bùng quá…

Tiếng khóc của trẻ con!

Ngay gần đây!

Tôi cố gắng xác định vị trí.

Kia rồi! Ở dưới thùng xe bị lật úp của chiếc bán tải.

Chết tiệt! Một tên robot đang ở gần.

Sẽ chết…

Sẽ chết…

Đến đó sẽ chết…

Bản năng của tôi gào thét, ngăn cản mình đi cứu đứa bé.

Đột nhiên, hình ảnh bố tôi và câu nói của ông hiện lên: “Làm một người lính, đừng bao giờ tham sống sợ chết”.

Đúng vậy. Tôi là một người lính. Dù cho có là lính mới đi chăng nữa nhưng đối với tôi, người lính chính là kẻ cứu giúp những người hoạn nạn, gìn giữ hòa bình. Đó là ước mơ từ nhỏ của tôi, khiến tôi quyết tâm thi bằng được vào trường sĩ quan. Hơn cả, bố tôi là một người lính và cũng là anh hùng của tôi.

Lương tâm tôi không cho phép bản thân bỏ chạy!

Tôi cẩn thận bò tới.

Đau đau đau…

Máu chảy nhiều quá.

Tai tôi tiếp tục ù lên, mắt càng hoa đi.

Càng gần, tiếng la hét của bản năng càng to hơn.

Tôi cắn chặt răng, bò tiếp.

Ồ!

Đứa bé cũng biết điều đấy, nó không khóc nữa.

Hay là nó chết rồi?

Tôi định dừng lại.

Không không! Tôi phải tiếp tục!

Chắc nó đang sợ thôi.

Tới rồi, tới rồi…

Tôi gỡ đứa bé khỏi tay người mẹ xấu số.

Tôi đúng mà, à không, nó nhìn tôi và cười nè.

Ngoan nào, ngoan nào…

Rầm…

Tôi bị phát hiện rồi. Tên robot đá bay chiếc xe tải và thấy cả hai. Đôi mắt đỏ của hắn lạnh lùng nhìn và nòng súng khẽ giơ lên, nhắm thẳng mục tiêu.

Có lẽ… chỉ phép màu mới cứu được chúng tôi.

Tôi ôm đứa bé, đưa lưng ra, nhắm mắt, thầm cầu nguyện và chờ đợi sự phán quyết.

Ầm…

Ồ! Sao chưa thấy gì?

Tôi quay lại.

Đập vào mắt tôi là hình ảnh một ngọn lửa đang chiến đấu với tên robot.

Tiếng binh lính đang kêu. Hình như là “Có người sống sót”.

Vậy là… phép màu có thật!

Tôi khẽ mỉm cười.

Trước mắt tối sầm…”.

***

Nhiều phút trước…

Khi cổng không gian nối liền hai vũ trụ mở ra, binh đoàn Decepticon xâm lược “Thế Giới Gốc”…

- Thưa quý vị và các bạn! Một trận địa chấn kinh hoàng có độ lớn 8 độ Richter đã xảy ra tại trung tâm thành phố New York, Hoa Kỳ. Mặc dù chỉ kéo dài vỏn vẹn 5 giây đồng hồ nhưng hậu quả để lại thực khủng khiếp.

- Thật không thể tin được! Thưa quý vị và các bạn. Nhưng tất cả những gì đang diễn ra hoàn toàn là sự thực! Tôi xin nhắc lại, đây hoàn toàn là sự thực! Các robot Transformer khổng lồ không phải là trí tưởng tượng của con người, bọn họ đã tới Trái Đất!

- Những kẻ đang tàn phá kia thuộc Decepticon, phe phái xấu xa muốn thống trị vũ trụ. Còn 3 Transformer đang ngăn cản chúng là Autobot, các chiến binh chính nghĩa, bảo vệ hòa bình.

- Người dân đang được sơ tán và cứu hộ khẩn cấp. Quân đội của chính phủ Hoa Kỳ vẫn kiên cường chống chọi. Thương vong hiện tại chưa thể xác định rõ ràng nhưng chắc chắn là vô cùng lớn, như quý vị và các bạn đang thấy trên màn ảnh.

- Đằng kia! Camera quay gần chút. Trời đất! Đó là một ngọn lửa, à không, một cô gái có toàn thân là lửa bao quanh đang chiến đấu với một tên Decepticon. Cố ấy liên tục tấn công không ngừng nghỉ, đẩy lùi hắn. WOW! Cú đấm lửa đã đánh bay tên này hàng trăm mét. Phải chăng cô gái thuộc tổ chức nào đó như Avenger hay Justice League? Và phải chăng các sự kiện, lời đồn về những người sở hữu siêu năng lực bấy lâu nay là thật?

- …

- Quý vị và các bạn đang theo dõi tường thuật trực tiếp trận chiến có một không hai trong lịch sử Trái Đất giữa con người và giống loài Cybertronian, hay còn gọi là Transformer. Tôi là Hương Thảo, phóng viên Việt Nam của báo “Mương18”, lưu trú tại New York, Hoa Kỳ.

***

Hà Nội, Việt Nam, phòng của Thành…

Nam kinh ngạc kêu lên:

- Đỗ xanh rau muống! Đây chả phải là Thảo lớp mình thì còn ai? Sao cậu ấy lại sang đó vào lúc nguy hiểm thế này chứ?

Anh chàng lo lắng vì cô phóng viên trên màn hình là bạn học cùng cấp 3, khá là thân thiết.

Thành trấn an:

- Yên tâm, tớ đã xem tín hiệu phát ra. Thảo ở khoảng cách an toàn. Cậu ấy cũng không phải kiểu người ưa mạo hiểm. Hơn nữa là Thảo còn có bí mật nữa đó, hì hì! - Thanh niên ra vẻ bí hiểm.

- Hi vọng mọi thứ sẽ tốt đẹp.

- Bây giờ cậu có chạy sang thì cũng kết thúc rồi. Ở lại mà xem diễn biến đi.

- Tức thật! Nếu tớ mà nhanh hơn nữa thì…

- Chúng ta chả phải mấy nhân vật trong phim truyện, đùng cái siêu năng lực phát triển như bật hack nên cần thời gian để nâng cao. Cứ bình tĩnh!

- Ừm, đành chịu…

- Xem kìa! Autobot trông giống Optimus Prime vừa one hit một tên Decepticon. Bị đâm như thế chắc thốn lắm… Ồ! Những mẫu máy bay và xe tank này nhìn hiện đại và ngầu phết, chắc là sản phẩm mới của chính phủ Hoa Kỳ…

- Thấy chúng quen quen… À nhớ rồi! Đấy là I-Gear, B-Gear, và A-Gear trong game Ace Online mà tớ đang chơi. Trời đất! Thực không thể tin nổi! Mấy đồ ảo biến thành thật sao? Game bắt chước hay người ta bắt chước lại? Còn M-Gear đâu?

- Ầy! Siêu năng lực còn có thực thì chắc hàng trong game sẽ chẳng mấy chốc hiện hữu ngoài đời thôi!

- Ờ ha…

- Wow! Thêm một em Decepticon lên bảng đếm số…

Hai tên tiếp tục trò chuyện, bàn luận về trận chiến…

***

Headstrong đi lại giữa chiến trường như chốn không người. Thực ra hắn cũng dính đạn nhưng chẳng hề hấn do lớp bảo hộ và bộ giáp siêu dày. Nhờ vào thanh Kiếm Nhiễu Xạ (Diffraction Sword) có tác dụng bẻ cong ánh sáng, những nơi mà quân đội thấy Headstrong thì chỉ là ảnh ảo của hắn.

Xẹt xẹt… ầm, ầm…

Khẩu súng plasma của Headstrong bắn ra những quả cầu màu vàng. Chúng chạm vào đâu thì chỗ ấy tan chảy rồi nổ tung. Sức phòng ngự của bên quân đội dường như quá yếu ớt, ngoại trừ những chiếc A-Gear có vòng bảo vệ khá chắc chắn.

Trên một nóc nhà cao 5 tầng gần đó, một cô gái xinh đẹp với mái tóc dài màu nâu hạt dẻ đang gắn chặt ánh mắt vào ống kính của khẩu CheyTac M200 Intervention, nòng súng hướng về phía Headstrong. Cô khẽ lẩm bẩm:

“Ra là vậy. Thanh kiếm của tên robot kia tỏa ra những luồng sóng năng lượng, ảnh hưởng khả năng quan sát của con người lẫn thiết bị. Xem ta phá giải đây!”.

Cô gái nhếch nụ cười, bóp cò súng…

Đoàng…

Viên đạn ra khỏi nòng, gào thét bay về mục tiêu.

Coong…

Viên đạn đập trúng cánh tay của Headstrong, đúng lúc hắn quay sang hướng khác. Tuy nhiên, nó cũng không thể xuyên phá vì lớp bảo vệ chắc chắn.

Cô gái bắn tỉa:

“Ầy, đen thôi. Tiếp”.

Đoàng…

Viên thứ 2 vào vai.

Đoàng…

Viên thứ 3 trúng mông.

Đoàng…

Viên thứ 4 xuyên qua nách.

Đoàng…

Viên thứ 5 vào bắp đùi.

Đoàng…

Keeng…

Cuối cùng thì viên thứ 6 đã trúng thanh Kiếm Nhiễu Xạ, khiến nó tuột khỏi tay của Headstrong. Ngay lập tức, ảnh ảo đằng xa biến mất và hắn hiện nguyên hình.

- Thấy rồi! Dồn hỏa lực bức lui tên robot!

Viên chỉ huy của một chi quân đội hét lớn và một loạt đạn pháo, tên lửa thẳng hướng Headstrong.

Ầm, ầm…

Khói lửa bao trùm vị trí của gã Predacon. Tất nhiên là khi bụi bặm qua đi, hắn vẫn bình yên vô sự. Nhưng điều này cũng khiến Headstrong phải lùi bước. Trên tay hắn lúc này đã cầm lại thanh Kiếm Nhiễu Xạ. Tuy thế, có vẻ bộ phận phát năng lượng gây ảnh ảo bị hỏng nên tên này đành cất đi, dùng súng plasma bắn trả.

“Oh Yeah! Phải như vậy chứ. Đen thôi, đỏ quên đi!”.

Cô gái bắn tỉa nắm tay tự hào và mau chóng chuyển vị trí vì đã bị một Decepticon phát hiện.

Cô gái này tên là Felicity, một thành viên thuộc Lực lượng Đặc biệt (Special Force), là những người được đào tạo bởi RDISP và làm việc cho chính phủ. Sở hữu siêu năng lực có tên Chân Thực Ma Đồng (Mắt Ma Chân Thật - Shinjitsu no Madou - Magic Eye of Truth) nên đôi mắt của cô có thể phân biệt được đâu là ảo - thực, nhìn thấy những thứ vô hình như linh hồn, dòng năng lượng… Tiềm năng của siêu năng lực có thể nói là vô hạn và đang trong quá trình khám phá.

Headstrong chuyển alt mode, hóa về dạng thú là con tê giác một sừng có đầu màu đỏ, thân vàng, chân cam đen. Hắn húc đổ mọi thứ cản đường.

Rầm, rầm…

Headstrong chạy xuyên qua một dãy nhà, đến khi dừng lại thì chúng đã sụp đổ hoàn toàn. Tiếp đến, hắn há to miệng, bắn ra một luồng laser chết chóc màu đỏ về phía quân đội.

Uỳnh…

Tốc độ của luồng đạn quá nhanh, làm tan chảy trực tiếp hai chiếc xe tank, sau đó nổ tung ra xung quanh. Binh lính ở gần lập tức tử thương thảm trọng. Những người may mắn đứng trong vòng bảo vệ của A-Gear chỉ biết lặng lẽ tiếc thương và dồn sự phẫn nộ, căm thù vào kẻ địch…

Ở nơi khác…

Một tên Decepticon dạng máy bay vừa hạ gục một chiếc A-Gear cùng một tiểu đội và vài xe tank. Khi lượn qua một tòa nhà cao tầng đổ nát, phát hiện một nhóm dân thường đang trú ẩn, hắn liền đáp xuống, từng bước tiến lại gần.

***

“Cháu là Andrea, 9 tuổi. Bố mẹ đặt tên này cho cháu với mong muốn cháu luôn mạnh mẽ kiên cường, dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra.

Sáng thứ 7, gia đình cháu đến Công viên Trung tâm (Central Park) để vui chơi. Cả nhà thường kéo nhau đi đây đó sau một tuần vất vả. Dọc đường, mọi người trò truyện rất vui vẻ.

Bố Patrick kể là bản thân lại thắng cược bóng đá với anh bạn đồng nghiệp Charles. Cháu rất không hài lòng với mấy vụ cờ bạc này. Tại sao không tích trữ may mắn để cho một núi búp bê và quần áo hiện ngay trước mắt nhỉ? Nó có phải thiết thực hơn là ngồi xem 20 người tranh nhau một quả bóng, hò hét điếc tai, cầu xin bề trên, tiếc ngẩn tiếc ngơ gì gì đấy… không? Mà hình như cái chú Charles bị thua bao nhiêu lần nhỉ? 1, 2, 3… Ơ! Tuần nào cũng biếu tiền cho bố!

Mẹ Brenna với bố làm cùng công ty. Nghe bố kể là mình đã đánh bại tất cả những kẻ dám bén mảng đến gần mẹ. Trách sao được, mẹ đẹp thế cơ mà, ngay cái tên đã nói lên điều đó! Có lần cháu hỏi mẹ xem bố làm thế nào mà tán đổ được mẹ, chả lẽ bố đánh nhau thật, thì mẹ bảo tại bố đẹp trai! Vậy nên cháu mới xinh xắn như vậy đấy!

Thằng em Enda, 5 tuổi, tên nó có nghĩa là chú chim, thảo nào nghịch ngợm lắm ý. Một lần, nó lấy cái váy trắng rõ đẹp của cháu để mặc cho chú chó Lovell trong nhà, xong rồi lại bắt cóc con mèo mập Donna bên nhà bác Otis, mặc nốt bộ vest đen mà nó kêu chật chội. Thế là một đôi vợ chồng chó mèo suốt ngày oánh nhau đã được ra mắt!

Còn nhiều kỉ niệm lắm, còn nhiều lắm. Thế nhưng… bây giờ… chỉ còn mỗi cháu và Enda… Bố mẹ cháu… đã ra đi mãi mãi rồi…

Trận động đất làm gia đình cháu bị tai nạn. Bố bất tỉnh, mẹ vừa đưa cháu với em ra ngoài, chạy vào định kéo bố cháu thì một chiếc máy bay trên trời bắn đạn xuống.

Ngọn lửa bao trùm tầm mắt…

Những tiếng nổ liên tiếp…

Cháu sững sờ…

Cháu hoảng loạn…

Cháu sợ hãi…

Cháu la hét…

Cháu khóc thét…

Cháu không biết chuyện gì đang diễn ra nữa…

Người ta đưa cháu và em rời xa, tìm chỗ trú ẩn. Trong lúc ấy, cháu thấy chiếc máy bay kia biến hình thành một tên robot, giống chương trình hoạt hình trên TV mà em cháu từng xem. Nó tiếp tục ra tay tàn sát những người vô tội khác…

Cháu được kể rằng trận địa chấn có liên quan tới vòng xoáy khổng lồ trên cao, và lũ robot kia chui ra từ đó.

Khi bọn cháu đang ẩn nấp ở cạnh một toàn nhà cao tầng đổ nát, tưởng chừng sẽ mau chóng được cứu hộ thì không may đã bị phát hiện.

Và lại là nó!

Chính tên robot đã sát hại bố mẹ cháu!

Cháu không thể quên được!

Chính là nó!

Chính là nó!

CHÍNH LÀ NÓ!

AAAAAAAAAA…

Cháu… cháu muốn giết chết nó!

Một sự căm thù kinh khủng trong lòng cháu bốc lên.

Cháu thấy mọi thứ đỏ lòm…

Nhưng cháu vẫn trông rõ tên robot…

Cháu cảm nhận được một mối liên hệ nào đó với kim loại xung quanh.

Tên robot nâng nòng súng về phía bọn cháu.

Họng súng lóe sáng.

Cảm giác sợ hãi khủng khiếp gì thế này?

Cháu chẳng biết nữa…

Cháu gạt tay.

Nó bắn trượt.

Cháu cảm thấy có thể điều khiển kim loại quanh mình!

Cảm giác này rất kỳ lạ, nhưng linh tính mách bảo rằng đó là thật. Và cháu sẽ dùng khả năng này để trả thù cho bố mẹ.

Một tay cháu giơ ra để giữ tên robot khỏi di động.

Nó vùng vẫy muốn thoát khốn.

Nó mạnh quá.

Nhưng cháu không từ bỏ.

Một tay khác của cháu cố nâng những tảng bê tông đập vào tên robot.

Chết đi!

Chết đi!

CHẾT ĐI!

Mọi thứ càng lúc càng đỏ lòm.

Hình ảnh dần mơ hồ.

Nó thoát rồi!

Cháu yếu ớt quá sao?

Cháu không cam lòng!

Cháu bất lực…

Cháu thấy mệt mỏi vô cùng…

Cháu muốn ngủ…

Cháu sắp được gặp bố mẹ ư?

Mà khoan…

Em cháu đâu rồi nhỉ?

Enda?

Enda?

Sao nó lại đứng chắn trước mặt cháu?

ĐỪNG!”

***

Eric là chàng trai hiền lành và tốt bụng, hiện đang làm việc cho một công ty về thực phẩm đông lạnh. Cuộc đời cậu thay đổi khi phát hiện bản thân có khả năng làm lạnh và đóng băng các vật thể như động thực vật.

Mới đầu, Eric rất shock, không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình, hoang mang và hoảng loạn, rồi cậu cố gắng kiểm soát năng lực trong âm thầm lẫn sợ hãi. Quanh khu vực sinh sống thì cứ liên tục xuất hiện các bức tượng bằng băng, trong đấy dĩ nhiên là bọn chó mèo lợn gà. Thậm chí là người ta còn phát hiện hẳn một tên cướp bị đông cứng ở tư thế bắn súng và đạn thì đang bay ra.

Sau vụ này, Eric được RDISP phát hiện và đưa về trụ sở, bên phía gia đình thì lấy lý do phỏng vấn, thử việc. Kết luận cuối cùng về siêu năng lực của cậu là Điều khiển Băng (Ice Manipulation - Koori no Soujuu). Tiếp theo, anh chàng được sắp xếp thân phận như ở trên và được đào tạo để nắm giữ, không chế tốt khả năng.

Trong lúc đang lấy hàng tại kho lạnh, trận động đất kinh hoàng xảy ra, nhờ có siêu năng lực nên Eric đã thoát chết, tuy nhiên, một vài nạn nhân xấu số không may mắn như vậy.

Thấy kho hàng bị vây kín, cậu mau chóng tìm những vị trí dễ sập rồi phóng ra một luồng hơi lạnh từ hai bàn tay, đóng băng các chỗ cần gia cố, tránh cho chúng tiếp tục đổ ập xuống.

Sau đấy, Eric đi về phía cửa kho, làm lạnh nó và phá tan, tạo lối thoát, cùng những nhân viên bị thương nhẹ di chuyển người bị thương nặng hơn ra ngoài, vừa kịp thì cả nơi này ầm ầm sụp đổ.

Tín hiệu liên lạc ở chiếc đồng hồ vang lên, anh chàng xem xét nhiệm vụ, nhanh chóng đi thi hành. Trải qua sự huấn luyện của RDISP, không chỉ cậu mà các thành viên khác đều giữ được sự trầm tĩnh trước nhiều biến động. Điều đó là vô cùng cần thiết bởi nôn nóng dễ làm hỏng mọi thứ.

Vù…

Eric với chiếc mặt nạ bằng băng (làm lúc ở trong kho lạnh) phóng lên trời trong đôi mắt ngạc nhiên pha lẫn cảm kích của các nhân viên. Cậu có thể bay nhờ lực đẩy của luồng khí lạnh áp suất cao mà được tạo bởi siêu năng lực.

Để tránh bị phát hiện, Eric bay cách mặt đất chỉ khoảng 2 - 3m. Khi đến những nơi có nạn nhân bị kẹt, cậu tiếp tục giúp đỡ đưa người ra khỏi đó. Tuy vậy, lúc bay tới khu phố Beekman, anh chàng rơi vào tầm ngắm của một tên Decepticon dạng phi cơ.

Chíu chíu… bùm bùm…

Những luồng đạn chết chóc bắn xối xả vào Eric, cày xới con đường vốn đã thảm hại càng thêm nát bươm. Nhưng ngay phút nguy hiểm nhất, cậu đã kịp dựng lên phòng ngự cho mình.

Băng Bích! (Ice Wall - Koori no Kabe).

Một điểm sáng lóe lên trước mặt Eric rồi chớp mắt hóa thành bức tường bằng băng cao 3m, rộng 1.5m, dày 1m, che hết thân thể. Độ bền và độ cứng của nó hơn hẳn các loại thép hợp kim thông thường. Mặc dù vậy, trước hỏa lực mạnh mẽ của gã Decepticon, dường như nó khá mỏng manh, bị thủng lỗ chỗ. Tuy thế, tốc độ hồi phục của Băng Bích rất nhanh, đạn chưa xuyên phá được thì đã bị lấp đầy. Tổng hợp lại, cậu đã đứng vững trước đòn tấn công bất ngờ của địch nhân!

Ầm…

Một quả tên lửa với sức công phá mãnh liệt bắn vào anh chàng Frostman. Khói lửa bao trùm, lớp phòng thủ của của cậu trở nên yếu ớt, lập tức tan thành bụi.

Khi màn hơi nước qua đi, Eric không còn đứng đó, tưởng chừng đã bị hạ gục nhưng thực ra là anh chàng phóng sang một bên, vừa vặn tránh thoát. Ngay sau đấy, cậu liền triển khai phản đòn.

Băng Nhân Thế Thân! (Frostman Replacement - Hyoujin no Taishin)

Eric lùi về sau một đoạn, trong lúc ấy cũng hình thành một người băng giống cậu y như đúc ở vị trí cũ, còn bản thân thì mờ dần và biến mất. Dưới tác động của siêu năng lực, ánh sáng đi qua các phân tử nước ở dạng băng đá bị tán xạ và khúc xạ, khiến cho cơ thể ẩn hình, về phần thế thân thì màu sắc, hình dáng, nhiệt độ… như thật, trừ những biểu cảm còn cứng nhắc.

Miêu tả thì lâu mà hành động chỉ trong chớp nhoáng.

Người băng này dựng lên bức tường băng chống đỡ công kích tiếp theo của tên Decepticon, ngăn cản một đoạn thời gian nhỏ, vừa đủ cho anh chàng Frostman phản công.

Trong đôi mắt đỏ quạch của gã Decepticon, tên nhân loại kia thật đặc biệt, khác hẳn bọn từng gặp. Hắn có thể tạo ra những thứ giống băng đá, chặn lại luồng tấn công của mình. Nhưng cũng chỉ thể thôi!

Lĩnh một phát tên lửa, hắn đã hóa thành bụi bặm!

Ồ! Chưa chết sao?

Tiếp tục khai hỏa, lần này xem hắn chạy kiểu gì?

Tên Decepticon đương đắc ý vì Eric cũng gục gã như bao kẻ khác bỗng cảm thấy toàn thân trở nên lạnh lẽo dị thường. Hắn vội quan sát thì thấy vị trí phần bụng bị đóng băng và đang lan ra với tốc độ rất kinh hoàng.

Thì ra, lúc thế thân nổ tung thành hơi nước, che phủ tầm mắt của gã Decepticon, Eric tàng hình đã nhân cơ hội đánh ra một chiêu mạnh nhất. Cậu muốn kết thúc thật nhanh chóng để còn đi cứu giúp dân chúng.

Đông Kết Hàn Quang! (Frozen Cold Light - Touketsu no Kankou).

Eric đan hai tay vào nhau, hai ngón trỏ chìa ra, giống một khẩu súng. Một tia sáng lạnh lẽo màu xanh dương từ trên đó bắn tới mục tiêu bằng tốc độ chớp nhoáng. Đường bay của nó kéo theo dải băng thẳng tắp ở phía đuôi, lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Kích cỡ của tên robot lớn lại bị cậu nhắm thời cơ chuẩn xác nên dù hắn có nhanh thì vẫn khó thoát khỏi đòn này.

Gã Decepticon chắc chắn chết vì chiêu kia đã đạt tới nhiệt độ âm 200 độ C!

Chỉ thấy một tảng băng lớn trên trời lao rầm xuống đất và vỡ tan thành từng mảnh vụn!

***

Edana nghĩa là “lửa”, có lẽ vì vậy nên trước đây, cô sinh viên năm cuối của trường Đại học New York, chuyên ngành nghệ thuật này sở hữu tính cách rất là mạnh bạo, có phần tranh cường, hiếu thắng.

Tuy thế, trải qua 6 năm rèn luyện dưới sự chỉ dạy của RDISP, Edana đã thu liễm được tính tình, trở nên nhẹ nhàng, điềm đạm hơn, kết hợp khuôn mặt xinh đẹp và vóc dáng nóng bỏng lại càng làm bao gã trai tráng đỏ mắt mà chả làm ăn được gì. Dù vậy, những lúc cô bộc phát cơn thịnh nộ thì chẳng mấy ai dám hứng chịu, trừ mấy đàn anh, đàn chị lâu năm và vài người khác.

Khi trận động đất xảy đến, Edana đang làm phục vụ ở trong một quán cà phê. Cô phóng vụt ra ngoài, mang theo một số khách hàng và nhân viên trước khi mọi thứ đổ sụp.

Trong quá trình cứu vớt người bị nạn, Edana bắt gặp tên Decepticon chĩa họng súng tử thần vào một binh sĩ khi anh ta đang ôm lấy một đứa bé sơ sinh. Cô gầm lên, phóng tới như tên lửa, đồng thời tung ra tuyệt chiêu.

Đại Hỏa Quyền! (Great Fire Fist - Taika no Ken).

Một nắm đấm phừng phừng lửa cháy màu đỏ rực, có kích thước hơn 10m, lao đi với tốc độ xuyên phá âm thanh, cỡ Mach 5, kéo theo vệt sáng chói tựa sao băng xẹt qua bầu trời, đánh mạnh vào gã robot.

Ầm…

Tên Decepticon bị trúng đòn, văng xa trên 200m mà chưa dừng lại.

Uỳnh…

Hỏa quyền khổng lồ lượn theo hình vòng cung, hất bay hắn lên độ cao gần 800m rồi nổ tung, hình thành một quả cầu lửa to lớn, âm thanh chát chúa kèm sóng nhiệt nóng bỏng tỏa ra chung quanh, gió thổi vù vù chẳng ngớt. Sức công phá của đòn này ngang với bom hạt nhân loại nhỏ!

Thân hình gã Decepticon rơi rầm xuống mặt đất, tạo thành cái hố rộng mười mấy mét, sâu gần 4m. Sinh mệnh lực của tên này thật mạnh mẽ, dù bị cháy đen, thân thể tàn tạ nhưng vẫn chưa chết hẳn. Tuy thế, hắn không còn sống được bao lâu vì vừa loạng choạng bò dậy liền hứng chịu những cú đấm lửa liên tiếp từ Firegirl.

Liên Hoàn Hỏa Quyền! (Continuous Fire Fist - Renzoku Hiken)

Edana lơ lửng ngang tầm mắt mục tiêu và cách khoảng 2m, tung ra chiêu thức với tốc độ chóng mặt: 20 quyền trên giây!

Từng nắm đấm đua nhau táng vào mặt tên Decepticon, mỗi quyền tương đương một quả 9M133 Kornet (tên lửa chống tăng do Nga sản xuất) phát nổ. Và tất nhiên là chỉ sau 8 cú đấm, cái đầu không còn, hắn đã thăng thiên!

***

Charles là một nhân viên giỏi, con người thông minh và lịch thiệp, dù vậy, 34 tuổi rồi mà chưa nổi mảnh tình vắt vai. Thực tế anh chàng cũng làm quen, cưa cẩm nhiểu cô nhưng cuối cùng chẳng đâu vào đâu, thành ra đến hiện tại vẫn hoàn độc thân.

Bản thân Charles cũng khá cao ráo, nam tính lẫn đẹp trai, nhưng ở cái xứ phương Tây này, mấy thứ đó chả đảm bảo được cho mối tình lâu dài vì điều anh hướng tới là một gia đình yên ấm và bền vững.

Mặc dầu làm việc cho công ty xuất nhập khẩu, anh chàng có thân phận thực sự là một thành viên của RDISP, trực thuộc Lực lượng Đặc biệt.

Siêu năng lực của Charles là Viên Biến (Ape Morphing - Saru no Henshin): biến hình thành một con khỉ đột khổng lồ màu đen, cao tới 15m!

Trước khi trận địa chấn xảy ra, anh chàng đang tán phét với một cô nàng xinh đẹp trên đường tới Công viên Trung Tâm. Đây là đối tượng thứ 8 mà anh quyết định cưa cẩm. Những câu chuyện diễn biến trong một bầu không khi vui vẻ và thân thiện. Trải qua 3 tháng tìm hiểu, cả hai bên đều cảm thấy khá là hợp gu.

Tuy nhiên, động đất xuất hiện, mọi thứ trở nên rối loạn, hai người lạc mất nhau. Charles tham gia vào việc cứu hộ, cố gắng tìm kiếm cô bạn mà chẳng thấy đâu, bù lại, anh bắt gặp cô con gái Andrea và cậu con trai Enda của gia đình Patrick - nhân viên trong phòng và đồng thời là bạn.

Lúc này, cô bé Andrea vừa thức tỉnh siêu năng lực Khống chế Kim loại (Metal Manipulation - Kinzoku no Soujuu), cố gắng sử dụng nó để tiêu diệt tên Decepticon, trả thù cho bố mẹ. Tuy nhiên, cô bé lại lạm dụng sức mạnh quá mức nên cơ thể yếu ớt không chịu đựng nổi, máu me từ mắt, mũi, miệng… (thất khiếu) chảy ra, càng làm suy nhược thêm.

Dù bị kiềm chế bởi Andrea nhưng gã Decepticon rất mạnh. Hơn nữa là những người vừa bắt đầu sở hữu siêu năng lực còn chưa phải đối thủ nên hắn nhanh chóng phản công.

Họng súng chết chóc hướng thẳng vào cô bé thì thằng nhóc Enda đứng chắn trước mặt chị nó. Dẫu vậy, tình hình chả khả quan hơn, thêm một người là thêm một mạng.

Tưởng chừng hai sinh linh bé nhỏ sắp ra đi thì một bóng đen khổng lồ đã chặn lại đòn công kích, là một con khỉ đột to lớn.

Charles đỡ lấy hai đứa bé, đưa về chỗ đám người tị nạn đang sợ hãi. Anh đút cho Andrea một viên con nhộng màu đỏ - Thuốc ổn định siêu năng lực - có tác dụng kiềm chế lại sức mạnh vừa thức tỉnh của cô bé. Tất nhiên là sản phẩm này không hiệu quả đối với siêu năng lực gia từ một năm trở lên.

Tên Decepticon rất tức giận vì chưa giết được mục tiêu nhưng đồng thời cũng run sợ vì sinh vật trước mặt có kích thước gấp đôi bản thân, vả lại, phát đạn vừa rồi của mình dễ dàng phá hủy xe tank, máy bay bên nhân loại nhưng chỉ tạo được vết thương nhẹ trên cơ thể của nó.

Hắn tiếp tục tấn công nhưng vô dụng vì mục tiêu không những sở hữu lực phòng ngự và khả năng hồi phục mạnh mẽ (vết thương nhẹ đã liền hẳn) mà tốc độ né tránh cũng vô cùng kinh khủng, hầu hết đều bắn trượt.

- ĐỦ RỒI!

ẦM…

Charles gằn giọng gầm nhẹ, lao tới với tốc độ chóng mặt, đấm gã Decepticon bay xa hơn 300m, lao vùn vụt qua mấy ngôi nhà vốn đổ nát, làm chúng càng thảm thương, bụi khói mịt mờ.

Cú đấm kia mạnh tới nỗi lớp phòng hộ năng lượng của tên Deception lóe lên chớp nhoáng rồi vỡ nát ngay tức khắc và bộ mặt kim loại cũng lõm vào, có hình nắm tay.

Trong cảm nhận, hắn chỉ kịp quan sát được quyền đầu bao phủ tầm mắt rồi trời đất quay cuồng.

Quá nhanh và quá khủng bố!

Thừa cơ, Charles giậm hai chân xuống, lấy lực nhảy chồm lên, phóng vút đến mục tiêu theo đường vòng cung, để lại đống đất đá ùn phía dưới. Độ cao lớn nhất trên đường bay đạt tới hơn 100m. Lúc ở vị trí này, anh chàng còn vận sức để tăng tốc độ.

Gã Decepticon gượng dậy, lắc lắc cái đầu vì choáng váng, chưa kịp hoàn toàn tỉnh táo liền thấy một cái bóng cực đại từ trên trời giáng xuống, nhắm đúng vị trí của mình.

RUỲNH...

Âm thanh rền rĩ chát chúa như bom nổ vang vọng...

Đầu tiên là đôi chân to lớn đạp vào tên Decepticon, tiếp theo là cả thân hình lực lưỡng đè ép hắn. Mặt đất rung chuyển dữ dội, một cột khói bụi bốc cao mười mấy mét, bao phủ bán kính vài chục mét, đất đá bắn ra tứ phía... Bên ngoài có thể nghe được những tiếng rầm rầm không ngớt ở trong.

Khi mọi thứ lắng xuống, chỉ thấy một cái hố sâu hơn 4m, rộng trên 20m, dưới đáy là con khỉ đột đang đứng dẫm trên cái xác bẹp dúm, chả ra hình dạng gì của gã Decepticon.

Charles đã dồn sự phẫn nộ của mình vào những cú đánh. Anh rất tức giận khi trong đám người tị nạn có cả đàn ông, thanh niên khỏe mạnh nhưng chả ai dám đứng ra che chở cho hai đứa bé. Nếu mình không đến kịp thì chuyện chẳng lành tất yếu xảy tới.

Dẫu vậy, Charles cũng đành thở dài bất lực vì sợ hãi tử vong vốn là bản năng của con người. Cho nên, anh chả thể trách cứ nặng nề bọn họ. Vấn đề này vốn thuộc về đạo đức nên cứ để lương tâm phán xét đi.

Thế rồi, Charles dặn dò nhóm người chăm sóc các nạn nhân, hướng dẫn họ tới nơi an toàn hơn. Anh đồng thời cho cô bé Andrea một viên con nhộng màu xanh lá cây - Thuốc bổ sung sinh mệnh lực - giúp tăng tốc độ hồi phục thương thế. Loại thuốc này rất quý giá vì số lượng có hạn, chi phí chế tạo đắt đỏ, mỗi thành viên của RDISP chỉ được nhận 1 viên mỗi năm.

Xong xuôi, Charles tiếp tục tiến hành công việc cứu hộ…

***

Đến hiện tại, mặc dù có sự góp sức của Lực lượng Đặc biệt nhưng quả thực cuộc chiến vẫn chưa thể chuyển biến về hướng có lợi cho con người, ngoài việc thương vong được giảm đi.

Đột nhiên…

- ANH EM! TẬP TRUNG!

- RÕ!



- HỢP THỂ!

***

Anh hùng vừa vặn đến nơi,

Cùng nhau tương trợ, kịp thời cứu dân,

Khỉ đột mạnh mẽ kinh nhân,

Băng nam, hỏa nữ… kém phần nào đâu,

Tuy nhiên, cầm cự lúc lâu,

Vị vương giả đã bắt đầu lộ thân,

Cao thủ “ló mặt”, ra sân,

Phân định thắng bại trong lần này sao?