- Trang chủ
- Top truyện
- Thể loại
- Truyện đã lưu
- Thêm truyện
Hiện tại Admin đang bán một số mẫu nước hoa để có thêm kinh phí phát triển Website, hy vọng được các bạn ủng hộ mua hàng TẠI ĐÂY. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Xin cảm ơn rất nhiều!
Mấy năm nay nàng không chỉ mở miệng một lần, hy vọng Thái Mạo giúp Lưu Tông, nhưng Thái Mạo vẫn không mở miệng, còn Khoái Việt cũng không biểu hiện gì, làm cho nàng rất đau đầu. Nghĩ đi nghĩ lại nàng không khỏi oán trách Trương Duyệt. Ngươi vì sao không giết chết Lưu Kỳ hoặc đánh nó tàn phế, như vậy ta bớt việc. Hiện tại chỉ có thể chờ tin tức của đệ đệ, nếu bảo vệ được tính mạng Trương Duyệt, nói rõ Lưu Biểu đã không còn coi trọng Lưu Kỳ, như vậy tất thảy đều tốt, nếu không thể bảo toàn tính mạng Trương Duyệt, như vậy có chút trắc trở.
Hoàn toàn trái ngược với nỗi lo của Thái phu nhân, Y Tịch lúc này rất cao hứng, bởi vì vừa nãy Thái Mạo sai người truyền tin, Lưu Biểu sai y tới thăm hỏi Lưu Kỳ. Điều này nói rõ Lưu Biểu vẫn quan tâm tới đại công tử. Lập trưởng không lập thứ chính là nguyên tắc từ xưa, phần lớn người đọc sách đều có tâm tư như vậy. Hơn nữa Lưu Biểu là người trong " Bát tuấn " thì càng không cần phải nói.
Phủ Lưu Kỳ.
Mấy người Lưu Kỳ vừa mới dùng cơm xong, lúc này đang thảo luận chuyện tình Trương Duyệt.
- Thiếu gia, hạ nhân thông báo Y Tịch tiên sinh tới chơi.
Trong khi Lưu Kỳ đang đau đầu, đột nhiên thanh âm của Chương Bá bên ngoài cửa truyền vào.
- Chương Bá, hãy mời Y tiên sinh vào.
Lưu Kỳ nói xong liền quay đầu nói với hai người Lưu Tu.
- Được rồi, ta ra ngoài bái kiến Y tiên sinh, xem tiên sinh tới có chuyện gì, các người trở về suy nghĩ thật kỹ, Bàn đệ hãy chăm chỉ đọc sách, ta hai ngày nữa sẽ khảo nghiệm đệ.
Đợi tới khi hai người Lưu Tu rời đi, Lưu Kỳ thầm nói vài câu:
- Y Tịch, Y tịch...
- Lại gặp được một người nổi danh.
Lưu Kỳ yên lặng suy nghĩ, Y Tịch tên hiệu Cơ Bá, là danh sĩ nổi tiếng Kinh Tương, vừa mới dốc sức trợ giúp Lưu Biểu, ngay sau đó Lưu Bị đến Kinh Châu vài lần bị đám người Thái Mạo mưu hại tính mạng, nhưng đều được Y Tịch báo trước, có thể nói là mấy lần cứu mạng Lưu Bị. Sau đó Lưu Bị đạt được Lô Mã, Y Tịch khuyện Lưu Bị Lo Mã là giống khắc chúa, khuyên Lưu Bị tặng Lô Mã cho cừu nhân, sau khi cừu nhân chết mới thu hồi lại, Lưu Bị không tin, sau đó Từ Thứ cũng khuyên Lưu Bị nhưng Lưu Bị vẫn không tin. Cho tới khi Lưu Bị vào Tứ Xuyên, Lưu Bị đưa ngựa cho Bàng Thống mượn, lại hại chết Bàng Thống. Sau này Lưu Bị xưng đế lại chọn Y Tịch làm người chủ trì, có thể thấy được Y Tịch có tài năng bất phàm.
Lưu Kỳ vừa nghĩ vừa đi, thoáng chốc đã tới cửa, liền thấy một nam tử trung niên khoảng ba một ba hai tuổi dưới sự dẫn dắt của quản gia tiến vào. Nam tử trung niên này một thân nho bào, tóc dài được buộc tùy ý bởi một sợi dây màu trắng, dáng vẻ tiêu sái phiêu dật khó tả thành văn. Đôi môi phiết hồ, có vẻ uy nghiêm, trong lúc hành tẩu lại tản ra loại nhã khí thản nhiên.
- Kỳ nghênh đón chậm trễ, mong tiên sinh chớ trách.
Lưu Kỳ chắp tay thi lễ đối với Y Tịch. Người xưa dùng lễ đối lễ, Lưu Kỳ mặc dù không thích những thứ này nhưng vẫn phải tuân theo quy củ.
- Đừng ngại, mạo muội tới chơi, hy vọng không làm phiền đại công tử.
Y Tịch thấy Lưu Kỳ khách khí hành lễ, y không khỏi khẽ cười đáp lễ nói.
Hài người chào nhau xong, Lưu Kỳ mời Y Tịch vào nhà, Tình nhi, Uyển Nhi đã sớm sửa sang phòng khác xong, hơn nữa còn pha sẵn hai chén trà thơm.
Y Tịch ngồi chồm hỗm trước chiếc bàn, bưng chén trà thơm mát lên thưởng thức.
Lưu Kỳ thấy Y Tịch không nói gì, đành phải mở miệng trước nói:
- Không biết tiên sinh tới có chuyện gì?
- Y mỗ lần này phụng mệnh Châu Mục đại nhân tới thăm đại công tử.
Y Tịch đặt chén trà xuống chậm rãi nói.
- Làm phiền tiên sinh, ta hiện tại không việc gì, chỉ cần không vẫn động mạnh, tĩnh dưỡng vài ngày là có thể khôi phục.
Lưu Kỳ cũng thành thật nói.
- Uhm, không việc gì là tốt rồi, đại công tử cảm nhận thế nào đối với chuyện lần này?
Y Tịch hỏi.
- Chỉ là một lần ngoài ý muốn mà thôi, ta sẽ không để trong lòng. Về sau ra ngoài tự nhiên phải cẩn thận hơn, về phận hạng người đạo chích này, về sau tự nhiên phải phòng bị.
Lưu Kỳ nói lời này hư hư thực thực, khiến người ta khó đoán ra ý tứ chân thật. Hiện tại hắn chưa rõ Y Tịch có đứng trên cùng con thuyền với mình hay không? Há có thể nói rõ ý tứ chân thật với Y Tịch.
- Đáng tiếc.
Trong mắt Y Tịch chợt lóe lên tia thất vọng nhìn Lưu Kỳ.
Lưu Kỳ hỏi lại:
- Tiên sinh thấy thế nào?
- Không có nhân định gì, ngược lại có vài lời khuyên.
Y Tịch trầm mặc một hồi nói.
- Xin tiên sinh hãy chỉ dạy.
Lưu Kỳ nói.
- Thứ nhất, công tử hiện tại rơi vào tình cảnh rất nguy hiểm, tùy thời có thể gặp họa sát thân. Thứ hai, Kinh Châu hiện tại rất nguy hiểm, tương lai cũng có họa diệt vong.
Y Tịch thẳng thắn nói.
- Ta có nghi hoặc muốn hỏi, mong tiên sinh giải thích giúp.
Y Tịch đã nói rõ thái độ, chỉ thiếu câu nói ta ủng hộ người mà thôi, Lưu Kỳ cũng không còn gì phải giấu diếm.
Trong mắt Y Tịch lóe lên một tia bất ngờ:
- Chẳng lẽ Lưu Kỳ rốt cuộc thông suốt?
Y Tịch nghi hoặc nhìn về phía Lưu Kỳ:
- Công tử cứ nói.
- Lần này Trương Duyệt hại ta, dựa vào năng lực của đám người Thái Mạo, trước đó không thể không phát hiện, ta muốn biết vì cớ gì bọn họ không ngăn cản, phải biết rằng hiện tranh đấu công khai không có lợi đối với bọn họ?
Lưu Kỳ hỏi.
Y Tịch hiển nhiên nhìn thấu đám người thế gia này.
Lưu Kỳ nói xong, Y Tịch cười cười, cười sang sảng thành tiếng. Lúc này Lưu Kỳ suy nghĩ thông suốt, Y Tịch thực sự muốn nhanh chóng thông báo với đám bạn tốt. Mấy năm nay, bọn họ ủng lập trưởng, luôn luôn tranh đấu với thế lực đám người Thái phu nhân muốn lập thức, nhưng mà nhiều lần nói với Lưu Kỳ, Lưu Kỳ lại không biểu hiện gì. Hỏi nhiều Lưu Kỳ liền đẩy hết cho Lưu Biểu định đoạt, làm bọn họ tức chết, không ngờ hôm nay buột miệng nói, Lưu Kỳ liền mở miệng, hơn nữa còn nói rõ ràng như vậy.
Đời người vui sướng nhất chính là thời điểm người ta sắp buông bỏ lại đạt được thành công. Trong lòng Y Tịch đương nhiên rất vui vẻ.
Lưu Kỳ hiện tại chăm chú nhìn Y Tịch, hi vọng y có thể cho mình đáp án, may mắn Lưu Kỳ không biết ý nghĩ trong lòng y, bằng không y sẽ xấu hổ tới mức không có mặt mũi đi gặp người.
- Khụ...
Y Tịch đang cao hứng ngẩng đầu thấy Lưu Kỳ đang chăm chú nhìn mình, nhất thời có chút ngượng ngùng, y vội ho khan một tiếng che đậy sự xấu hổ của mình. Đồng thời thằm mắn mình thiếu bình tĩnh, nhiều chuyện không được kích động như vậy.
- Công tử, kỳ thực chuyện này có liên quan tới lợi ích của bọn họ, Thái phu nhân không ngăn cản đó là Thái phu nhân muốn diệt trừ công tử để giảm bớt chướng ngại, về phương diện khác, Thái phu nhân muốn thử lòng Châu Mục đại nhân, để sau này chuẩn bị. Về phần Thái Mạo, Khoái Việt là vì suy xét cho gia tộc, muốn tìm thước đo để sau này làm việc, xem quyết định thế nào mới có thể đạt được lợi ích lớn nhất.
Y Tịch sắc bén nói.
- Đám người Thái Mạo chẳng phải ủng hộ Lưu Tông sao?
Lưu Kỳ nghi ngờ hỏi.
- Sai rồi, đám người Thái Mạo không ủng hộ bất cứ kẻ nào, ai cho gia tộc bọn họ lợi ích lớn nhất, bọn họ sẽ ủng hộ kẻ đó.
Hoàn toàn trái ngược với nỗi lo của Thái phu nhân, Y Tịch lúc này rất cao hứng, bởi vì vừa nãy Thái Mạo sai người truyền tin, Lưu Biểu sai y tới thăm hỏi Lưu Kỳ. Điều này nói rõ Lưu Biểu vẫn quan tâm tới đại công tử. Lập trưởng không lập thứ chính là nguyên tắc từ xưa, phần lớn người đọc sách đều có tâm tư như vậy. Hơn nữa Lưu Biểu là người trong " Bát tuấn " thì càng không cần phải nói.
Phủ Lưu Kỳ.
Mấy người Lưu Kỳ vừa mới dùng cơm xong, lúc này đang thảo luận chuyện tình Trương Duyệt.
- Thiếu gia, hạ nhân thông báo Y Tịch tiên sinh tới chơi.
Trong khi Lưu Kỳ đang đau đầu, đột nhiên thanh âm của Chương Bá bên ngoài cửa truyền vào.
- Chương Bá, hãy mời Y tiên sinh vào.
Lưu Kỳ nói xong liền quay đầu nói với hai người Lưu Tu.
- Được rồi, ta ra ngoài bái kiến Y tiên sinh, xem tiên sinh tới có chuyện gì, các người trở về suy nghĩ thật kỹ, Bàn đệ hãy chăm chỉ đọc sách, ta hai ngày nữa sẽ khảo nghiệm đệ.
Đợi tới khi hai người Lưu Tu rời đi, Lưu Kỳ thầm nói vài câu:
- Y Tịch, Y tịch...
- Lại gặp được một người nổi danh.
Lưu Kỳ yên lặng suy nghĩ, Y Tịch tên hiệu Cơ Bá, là danh sĩ nổi tiếng Kinh Tương, vừa mới dốc sức trợ giúp Lưu Biểu, ngay sau đó Lưu Bị đến Kinh Châu vài lần bị đám người Thái Mạo mưu hại tính mạng, nhưng đều được Y Tịch báo trước, có thể nói là mấy lần cứu mạng Lưu Bị. Sau đó Lưu Bị đạt được Lô Mã, Y Tịch khuyện Lưu Bị Lo Mã là giống khắc chúa, khuyên Lưu Bị tặng Lô Mã cho cừu nhân, sau khi cừu nhân chết mới thu hồi lại, Lưu Bị không tin, sau đó Từ Thứ cũng khuyên Lưu Bị nhưng Lưu Bị vẫn không tin. Cho tới khi Lưu Bị vào Tứ Xuyên, Lưu Bị đưa ngựa cho Bàng Thống mượn, lại hại chết Bàng Thống. Sau này Lưu Bị xưng đế lại chọn Y Tịch làm người chủ trì, có thể thấy được Y Tịch có tài năng bất phàm.
Lưu Kỳ vừa nghĩ vừa đi, thoáng chốc đã tới cửa, liền thấy một nam tử trung niên khoảng ba một ba hai tuổi dưới sự dẫn dắt của quản gia tiến vào. Nam tử trung niên này một thân nho bào, tóc dài được buộc tùy ý bởi một sợi dây màu trắng, dáng vẻ tiêu sái phiêu dật khó tả thành văn. Đôi môi phiết hồ, có vẻ uy nghiêm, trong lúc hành tẩu lại tản ra loại nhã khí thản nhiên.
- Kỳ nghênh đón chậm trễ, mong tiên sinh chớ trách.
Lưu Kỳ chắp tay thi lễ đối với Y Tịch. Người xưa dùng lễ đối lễ, Lưu Kỳ mặc dù không thích những thứ này nhưng vẫn phải tuân theo quy củ.
- Đừng ngại, mạo muội tới chơi, hy vọng không làm phiền đại công tử.
Y Tịch thấy Lưu Kỳ khách khí hành lễ, y không khỏi khẽ cười đáp lễ nói.
Hài người chào nhau xong, Lưu Kỳ mời Y Tịch vào nhà, Tình nhi, Uyển Nhi đã sớm sửa sang phòng khác xong, hơn nữa còn pha sẵn hai chén trà thơm.
Y Tịch ngồi chồm hỗm trước chiếc bàn, bưng chén trà thơm mát lên thưởng thức.
Lưu Kỳ thấy Y Tịch không nói gì, đành phải mở miệng trước nói:
- Không biết tiên sinh tới có chuyện gì?
- Y mỗ lần này phụng mệnh Châu Mục đại nhân tới thăm đại công tử.
Y Tịch đặt chén trà xuống chậm rãi nói.
- Làm phiền tiên sinh, ta hiện tại không việc gì, chỉ cần không vẫn động mạnh, tĩnh dưỡng vài ngày là có thể khôi phục.
Lưu Kỳ cũng thành thật nói.
- Uhm, không việc gì là tốt rồi, đại công tử cảm nhận thế nào đối với chuyện lần này?
Y Tịch hỏi.
- Chỉ là một lần ngoài ý muốn mà thôi, ta sẽ không để trong lòng. Về sau ra ngoài tự nhiên phải cẩn thận hơn, về phận hạng người đạo chích này, về sau tự nhiên phải phòng bị.
Lưu Kỳ nói lời này hư hư thực thực, khiến người ta khó đoán ra ý tứ chân thật. Hiện tại hắn chưa rõ Y Tịch có đứng trên cùng con thuyền với mình hay không? Há có thể nói rõ ý tứ chân thật với Y Tịch.
- Đáng tiếc.
Trong mắt Y Tịch chợt lóe lên tia thất vọng nhìn Lưu Kỳ.
Lưu Kỳ hỏi lại:
- Tiên sinh thấy thế nào?
- Không có nhân định gì, ngược lại có vài lời khuyên.
Y Tịch trầm mặc một hồi nói.
- Xin tiên sinh hãy chỉ dạy.
Lưu Kỳ nói.
- Thứ nhất, công tử hiện tại rơi vào tình cảnh rất nguy hiểm, tùy thời có thể gặp họa sát thân. Thứ hai, Kinh Châu hiện tại rất nguy hiểm, tương lai cũng có họa diệt vong.
Y Tịch thẳng thắn nói.
- Ta có nghi hoặc muốn hỏi, mong tiên sinh giải thích giúp.
Y Tịch đã nói rõ thái độ, chỉ thiếu câu nói ta ủng hộ người mà thôi, Lưu Kỳ cũng không còn gì phải giấu diếm.
Trong mắt Y Tịch lóe lên một tia bất ngờ:
- Chẳng lẽ Lưu Kỳ rốt cuộc thông suốt?
Y Tịch nghi hoặc nhìn về phía Lưu Kỳ:
- Công tử cứ nói.
- Lần này Trương Duyệt hại ta, dựa vào năng lực của đám người Thái Mạo, trước đó không thể không phát hiện, ta muốn biết vì cớ gì bọn họ không ngăn cản, phải biết rằng hiện tranh đấu công khai không có lợi đối với bọn họ?
Lưu Kỳ hỏi.
Y Tịch hiển nhiên nhìn thấu đám người thế gia này.
Lưu Kỳ nói xong, Y Tịch cười cười, cười sang sảng thành tiếng. Lúc này Lưu Kỳ suy nghĩ thông suốt, Y Tịch thực sự muốn nhanh chóng thông báo với đám bạn tốt. Mấy năm nay, bọn họ ủng lập trưởng, luôn luôn tranh đấu với thế lực đám người Thái phu nhân muốn lập thức, nhưng mà nhiều lần nói với Lưu Kỳ, Lưu Kỳ lại không biểu hiện gì. Hỏi nhiều Lưu Kỳ liền đẩy hết cho Lưu Biểu định đoạt, làm bọn họ tức chết, không ngờ hôm nay buột miệng nói, Lưu Kỳ liền mở miệng, hơn nữa còn nói rõ ràng như vậy.
Đời người vui sướng nhất chính là thời điểm người ta sắp buông bỏ lại đạt được thành công. Trong lòng Y Tịch đương nhiên rất vui vẻ.
Lưu Kỳ hiện tại chăm chú nhìn Y Tịch, hi vọng y có thể cho mình đáp án, may mắn Lưu Kỳ không biết ý nghĩ trong lòng y, bằng không y sẽ xấu hổ tới mức không có mặt mũi đi gặp người.
- Khụ...
Y Tịch đang cao hứng ngẩng đầu thấy Lưu Kỳ đang chăm chú nhìn mình, nhất thời có chút ngượng ngùng, y vội ho khan một tiếng che đậy sự xấu hổ của mình. Đồng thời thằm mắn mình thiếu bình tĩnh, nhiều chuyện không được kích động như vậy.
- Công tử, kỳ thực chuyện này có liên quan tới lợi ích của bọn họ, Thái phu nhân không ngăn cản đó là Thái phu nhân muốn diệt trừ công tử để giảm bớt chướng ngại, về phương diện khác, Thái phu nhân muốn thử lòng Châu Mục đại nhân, để sau này chuẩn bị. Về phần Thái Mạo, Khoái Việt là vì suy xét cho gia tộc, muốn tìm thước đo để sau này làm việc, xem quyết định thế nào mới có thể đạt được lợi ích lớn nhất.
Y Tịch sắc bén nói.
- Đám người Thái Mạo chẳng phải ủng hộ Lưu Tông sao?
Lưu Kỳ nghi ngờ hỏi.
- Sai rồi, đám người Thái Mạo không ủng hộ bất cứ kẻ nào, ai cho gia tộc bọn họ lợi ích lớn nhất, bọn họ sẽ ủng hộ kẻ đó.