Ngôn Phục vừa sử ra kiếm ấy, mọi người đã biết y lợi hại.

Dù tốc độ hay góc độ, thủ pháp hay bộ pháp, xem ra rất đơn giản nhưng lại giống như du long xuất hải, không hổ là một kiếm thủ nổi danh.

Tuyệt diệu nhất là y mượn xoay eo và chân để phát ra, khiến cho khí lực toàn thân tụ lại, nhanh như điện chớp, không thể nào ngờ được, quả thật đến là đến, như núi lửa nổ, trong chớp mắt mũi kiếm đã cách Ðằng Dực chừng vài thốn.

Mọi người đều nghĩ giùm cho Ðằng Dực, cách duy nhất trước mắt là phải lùi ra sau rồi rút kiếm, song khí thế của đối thủ quá mạnh, xông tới đầy sát khí, chỉ còn nước chết dưới kiếm này mà thôi. Ngược lại, dù thế nào đi nữa, Ðằng Dực đã vì kiêu ngạo mà không rút kiếm ra trước nên mất tiên cơ.

Chỉ thấy khóe miệng Ðằng Dực thoáng nở nụ cười, rút kiếm ra thật nhanh nhưng không lùi về sau.

Mọi người đều than thầm, Quách Tú Nhi và Triệu Nhã sợ đến nỗi nhắm mắt, không dám nhìn cảnh thiết đại hán ấy máu đổ đầy đất.

"Keng."

Khi mọi người đang trố mắt, đốc kiếm Ðằng Dực rút ra khỏi bao chỉ được hai thốn, chạm phải mũi kiếm của Phục Ngôn.

Dù sức của Phục Ngôn mạnh hơn Ðằng Dực, nhưng mũi kiếm làm sao so được với lực đạo của đốc kiếm, huống chi Ngôn Phục vốn chẳng phải là đối thủ của Ðằng Dực.

Ngôn Phục từ khi xuất đạo đến nay, chưa bao giờ gặp người dùng đốc kiếm để chế địch, mũi kiếm bị hất lên cao, nhưng thế vẫn còn, không cách nào dừng lại được, lao tới Ðằng Dực.

Ðang lúc kêu hỏng bét thì nắm thiết quyền của Ðằng Dực đấm thẳng vào mặt.

"Binh."

Ngôn Phục máu me chảy đầy, ngã ngửa ra sau, thì ra đã bị quyền trái của Ðằng Dực đấm đến chết giấc, còn kiếm của Ð ằng Dực vẫn chưa rút ra được một nửa.

"Keng" một tiếng, thanh kiếm lại trượt vào bao.

Toàn trường im lặng, trong chốc lát bọn võ sĩ của hành quán mới reo hò vang trời vì Ðằng Dực đã dùng tuyệt nghệ của mình để giúp họ hả giận.

Lý Viên không ngờ Ðằng Dực lợi hại đến thế, mặt đanh lại, quát lớn, "Khiêng tên vô dụng ấy đi!"

Lời này vừa nói ra, kẻ ngồi bên cạnh y là Triệu Nhã cũng nhíu mày, cảm thấy gã Lý Viên này quả là bạc bẽo vô tình, không hề thông cảm khi thủ hạ của mình thất bại.

Ngôn Phục được đưa ra khỏi sân.

Ðằng Dực chỉ vào Lâu Vô Tâm, quát lớn, "Ðến lượt các hạ!"

Mọi người đều nhìn về phía Lâu Vô Tâm, xem thử y có gan ra ứng chiến hay không.

Hạng Thiếu Long là người duy nhất biết được kết quả, Ðằng Dực từ khi được gã truyền cho phần cuối của Mặc tủ kiếm pháp thì kiếm thuật hay võ thuật đều tăng thêm một bậc, ngay cả bản thân cũng không nắm chắc là có thể thắng được y hay không, huống hồ chi là Ngôn Phục. Lúc này cười lớn nói, "Lâu huynh nếu không nghỉ ngơi đủ thì có thể nhường cho Ðông huynh hoặc kẻ khác ra ứng chiến."

Lời ấy vừa nói ra, Lâu Vô Tâm không thể nào chối từ được, đứng phắt dậy, lạnh lùng hừ một tiếng, bước vào sân.

Toàn trường lập tức im lặng.

Kỷ Yên Nhiên rỉ tai Hạng Thiếu Long, "Thiếp chưa bao giờ thấy được loại kiếm pháp nào kỳ dị hơn của nhị huynh, e rằng so với Lý Viên không hề thua kém."

Triệu Mục lòng hoa nở rộ, thầm nghĩ chả trách nào tên mã si này lớn tiếng mà không thẹn, té ra trong tay có một kiếm thủ một địch được trăm này.

Lâu Vô Tâm rút trường kiếm ra, bày ra thế, nhưng không tấn công trước, trước tiên dò xét lộ kiếm và thủ pháp của đối phương.

Ðằng Dực ngửa mặt cười lớn, tay phải đặt lên đốc kiếm, bước về phía trước một bước, làm ra vẻ rút kiếm.

Lâu Vô Tâm có ý khiếp sợ, lùi ra sau một bước, giữa hai người vẫn giữ khoảng cách bảy tám bước.

Ðằng Dực rê về phía trước nhanh như điện chớp, đâm thẳng vào bên trái của Lâu Vô Tâm, trường kiếm thoát ra khỏi bao, vẽ nên vô số những bông hoa, tựa như công mà không công, giống như độc xà đang thè lưỡi, có thể mổ kẻ địch bất cứ lúc nào, quả là một sát chiêu không thể nào phá giải nổi.

Hạng Thiếu Long vỗ đùi khen hay. Chiêu ấy của Ðằng Dực là lấy thủ làm công, quả thật là xuất thần nhập hóa, đã triển khai được hết cái hay của Mặc tử kiếm pháp.

Lâu Vô Tâm hoàn toàn không thể thấy được kiếm mộ của đối phương, tuy cũng quát tháo cho ra vẻ nhưng lại lùi thêm một bước nữa, ai cũng có thể thấy vẻ khiếp sợ của y.

Cao thủ đối địch, nào chịu thoái lui.

Ðằng Dực thốt nhiên kiếm thế mạnh lên, chuyển từ lấy thủ làm công thành lấy công làm thủ, trường kiếm mạnh hơn, như cầu vồng, cộng với bộ pháp kỳ lạ, tấn công về phía bên trái của Lâu Vô Tâm.

"Keng" một tiếng, Lâu Vô Tâm gắng gượng đỡ mũi kiếm của Ðằng Dực.

Ðằng Dực cười lạnh lùng nói, "Chẳng qua là như thế!"

Thanh trường kiếm trượt ra, vội chuyển thành quét ngang.

"Keng."

Lâu Vô Tâm lúng túng đỡ thêm một kiếm nữa, lại bị Ðằng Dực quét ngang ra, hoàn toàn không còn sức để trả đũa.

Bọn người bên phía Lý Viên đều biến sắc, phải biết rằng trong bọn chúng, Lâu Vô Tâm thuộc hàng đệ nhất, nào ngờ không thể nào địch lại tên Long Thiện này.

Lúc này mọi người đều biết rằng Ðằng Dực đang áp đảo đối phương về mặt lực đạo.

Triệu Bá nhìn mà lòng hoa nở rộ, nhưng trong lòng cũng thầm sợ. Y trước giờ vẫn tự phụ sức khỏe hơn người, thấy uy thế của Ðằng Dực thì mới biết núi cao hơn núi.

Nhạc Thừa ngồi phía sau ghé lên nói, "Gia tướng của tiên sinh thật thần lực ghê người, e rằng cũng bằng Ngao Ngụy Mâu."

Hạng Thiếu Long cười thầm, nếu Nhạc Thừa biết Ngao Ngụy Mâu đã bị Ðằng Dực đấm chết thì sẽ không nghĩ như vậy.

Lịch sử lặp lại, vừa lúc nãy Phục Kiện Dần bị Lâu Vô Tâm ra tay nặng nề áp đảo hoàn toàn, không có sức chống trả cho đến khi thất bại, lần này Ðằng Dực từng bước ép tới, khiến cho Lâu Vô Tâm mồ hôi đầm đìa trên lưng, không ngừng thoái lui.

Tên Lâu Vô Tâm này kể ra cũng lợi hại, khi đỡ được hai mươi lăm kiếm biến hóa vô cùng của Ðằng Dực thì môn hộ mới thất thủ, để lộ ra sƠ hở.

Ðằng Dực tung một cước ra nhanh như điện chớp, đá trúng bụng dưới của y.

Lâu Vô Tâm cả người lẫn kiếm bay ngược ra sau, đau đến nỗi quặn người, chỉ rên rỉ chứ không ngồi dậy nổi.

Mọi người đều trố mắt ra nhìn mà quên cả reo hò.

Lý Viên mất mặt lắm, sai người đưa Lâu Vô Tâm đi, thấy ánh mắt của Long Thiện và mọi người tập trung vào mình thì trong lòng kêu khổ. Nếu bản thân ra sân, tuy không phải là thất bại ngay nhưng cũng không nắm được phần thắng, nhưng giờ đây đã thành thế cưỡi trên lưng cọp, cười lạnh lùng nói, "Dưới tay Ðổng tiên sinh té ra có người tài thế này, có thể thấy tiên sinh tất nhiên cũng là cao thủ, sao không ra đây chơi một phen, để kẻ khác bảo tại hạ nhân lúc quý bộc mệt mỏi mà chiếm phần tiện nghi."

Y tuy nói cũng có lý nhưng ai cũng biết thực ra y đang rất e ngại Ðằng Dực.

Hạng Thiếu Long đưa tay gọi Ðằng Dực lên khán đài rồi mới thản nhiên đứng dậy, từ tốn mà rằng, "Chỗ nông sâu của Ðổng mỗ, Lý huynh đã sớm biết từ gia tướng rồi, nhưng tai nghe không bằng mắt thấy, nếu Lý huynh có cái nhã hứng ấy thì Ðổng mỗ xin được phụng bồi."

Lý Viên không ngờ gã chịu động thủ nên vui vẻ ra sân.

Lúc này ngoài bọn người của Lý Viên và Ðằng Dực, ai nấy đều thầm lo cho Hạng Thiếu Long. Lý Viên là đệ nhất kiếm khách của nước Sở, nhìn thân thủ của bọn Lâu Vô Tâm thì có thể đoán được sự lợi hại của y. Còn Ðổng Khuông này vốn chẳng nổi tiếng về kiếm thuật, cao thấy có thể thấy được.

Kỷ Yên Nhiên rất lo lắng, nếu Hạng Thiếu Long thất bại, Lý Viên không dám công nhiên lấy mạng gã, nhưng chặt tay hay phế chân thì khó mà tránh được.

Hạng Thiếu Long cởi thanh Huyết Lãng đưa cho người bên cạnh, cười nói với Lý Viên rằng, "Chúng ra làm sao có thể học bọn đồ đệ kia mà liều mạng, khỏi cần khôi giáp, nhưng vẫn dùng mộc kiếm giao đấu, phải biết dừng đúng lúc, quán triệt tinh thần lấy võ nhận bạn."

Lý Viên tuy không muốn, bởi vì không thể giết chết được đối phương, ung dung cười nói, "Ðổng tiên sinh đã có đề nghị như thế, tại hạ đành phải tuân theo."

Hạng Thiếu Long cười thầm, bản thân đã quen dùng mộc kiếm, chỉ điều này thôi Lý Viên chắc chắn chỉ có bại mà không thắng, nhận thanh mộc kiếm, xem thử trọng lượng, tuy thấy nặng chỉ được bảy phần của Mặc kiếm, nhưng cũng nặng hơn thiết kiếm bình thường nhiều.

Lý Viên huơ thanh mộc kiếm, thầm nghĩ nếu có thể đâm mù một mắt của đối phương thì thật là lý tưởng.

Hạng Thiếu Long quát lớn, "Triệu quán chủ, hãy nổi trống trợ hứng cho chúng tôi!"

Bộ mặt anh tuấn của Lý Viên đanh lại, dựng kiếm thẳng đứng, thế ấy phối hợp với dáng vẻ uy phong của y, quả là một tư thế phi phàm.

Hạng Thiếu Long chống kiếm phía trước người, vững như núi, hai mắt sắc như mắt chim ưng, nhìn thẳng vào đối thủ.

Hai người đứng hướng vào nhau, thể hiện rõ phong thái của cao thủ, ai nấy đều chịu ảnh hưởng của cái không khí căng thẳng trước khi gió bão nổi lên, nhất thời im lặng.

Sau hơn nửa năm tập trung luyện kiếm, Hạng Thiếu Long đã từ tư thái khí thế bừng bừng trở nên khí định thần nhàn, ngay cả bọn Triệu Mục tuy nhiều lần thấy gã động thủ nhưng không thể từ động tĩnh của gã mà nghĩ đến Hạng Thiếu Long lúc trước nữa.

Kỷ Yên Nhiên là một đại hành gia trong nghề dùng kiếm, chỉ thấy Hạng Thiếu Long đứng thảnh thơi, nhưng cũng có khí độ hùng dũng, trong lòng kinh ngạc, thầm nghĩ lẽ nào lần trước giao thủ với mình chàng đã chưa ra hết sức. Nào biết Hạng Thiếu Long vì có được phần cuối của Mặc tử kiếm pháp nên tài nghệ mới tăng tiến nhiều như bây giờ.

Triệu Chi lúc này trong mắt chỉ có Ðổng mã si, khí khái anh hùng tự nhiên ấy, dù cho Lý Viên có ngoại hình đẹp đẽ hơn gã, nhưng vẫn còn kém hơn.

Triệu Nhã nhìn Lý Viên rồi lại nhìn Hạng Thiếu Long, chỉ cảm thấy hai bên đều có sức hấp dẫn đối với mình, nhưng vẻ bí hiểm và khí khái của Hạng Thiếu Long, không giống như cảm giác mà Lý Viên đem đến cho ả.

Quách Tú Nhi lại có cảm nhận khác.

Lý Viên là phu tế lý tưởng của nàng, văn võ toàn tài, vừa hiên ngang vừa thư sinh, hơn nữa lại có địa vị, tuy biết rõ y phong lưu háo sắc, nhưng nam nhân đều như thế, nên chỉ đành chấp nhận, nghe theo lời cha, gả cho kẻ này.

Nhưng sự xuất hiện của Ðổng Khuông lại khiến cho nàng cảm nhận được một sức hấp dẫn khác, trong sự thô kệch lại tỏ ra có trí tuệ và kiến thức khác người, khiến cho nàng đã bị gã chinh phục. Ðiều đó khiến cho nàng cảm thấy mâu thuẫn, rối cả lòng dạ.

Giờ đây hai người ấy cuối cùng phải phân cao thấp với nhau, điều này phải chăng giúp cho nàng có cơ hội quyết định?

Trong thời đại chiến tranh này, ai cũng phải đánh nhau, kiếm pháp sớm đã trở thành tiêu chuẩn để đo lường bản lãnh của một con người, người có kiếm pháp cao minh sẽ được kẻ khác coi trọng và rào đón.

Lý Viên nhìn trừng trừng vào Hạng Thiếu Long, lạnh lùng nói, "Tài nuôi ngựa của Ðổng huynh đúng là thiên hạ vô song, nhưng tại hạ lại thấy kiếm thuật của Ðổng huynh chẳng thể bì nổi bản lãnh nuôi ngựa."

Rồi rùn người xuống xuất thế, thanh mộc kiếm chĩa về phía Hạng Thiếu Long, không ngừng ngoáy động.

Những kẻ bàng quang đều đổ mồ hôi hột cho Hạng Thiếu Long, không ngờ kiếm pháp của Lý Viên cao minh đến thế, có thể truyền khí qua mộc kiếm, tạo ra sự biến hóa vi diệu, người ta không thể nào nhìn thấy được góc độ mà y xuất kiếm.

Hạng Thiếu Long vẫn chống kiếm dưới đất, miệng nở một nụ cười bí hiểm, lạnh nhạt trả lời, "Vậy Lý huynh còn đợi gì nữa?"

Lời nói của gã đầy vẻ tự tin khiến ai cũng cảm thấy rõ ràng gã không hề khiếp sợ.

Lý Viên không hổ là đệ nhất kiếm thủ của nước Sở, không hề bị lời nói của gã làm cho nổi giận, mỉm cười, đột nhiên xông tới phía trước, khi Hạng Thiếu Long giơ thanh mộc kiếm lên, chĩa xiên về hướng y, lại lui trở lại, quay về thế thủ lúc trước, cự ly không hề thay đổi, có thể thấy sự tiến thoái trong bộ pháp của Lý Viên chuẩn xác đến mức nào, chỉ ở điểm ấy thôi, đã biết Kỷ Yên Nhiên đánh giá kiếm thuật của Lý Viên cao hơn Hạng Thiếu Long là có căn cứ.

Triệu Chi thì nghĩ trong lòng rằng, chỉ cần kiếm pháp của Hạng Thiếu Long hơn gã Long Thiện ấy, hai kẻ này mà hợp lại thì có thể hành thích bất cứ kẻ nào, không khỏi thầm oán trách sự vô tình của Hạng Thiếu Long.

Còn Ðằng Dực thì mở to mắt nhìn vào hai kẻ trong sân, y vốn tin tưởng Hạng Thiếu Long sẽ thắng, nhưng thấy chiến lược thăm dò cao minh của Lý Viên và bộ pháp của y thì bất đồ trong lòng hơi lo lắng.

Người có lòng tin nhất lại là Hạng Thiếu Long, gã không hề khinh địch, mà tiến vào trạng thái tâm lý thủ thế của Mặc tử kiếm pháp, không còn người không còn ta, nhưng ý đồ của địch thủ thì không hề lọt ra khỏi sự quan sát của gã.

Gã biết Lý Viên đang dụ mình tấn công, nhưng gã không hề hành động, nếu cả hai bên đều không ra tay thì kẻ bẽ mặt chẳng phải là gã, tên mã si mà là Lý Viên, kẻ đã lỡ buông lời kiêu ngạo.

Khi còn trong quân đội ở thế kỷ XXI, gã được huấn luyện về chiến đấu bằng tâm lý, giờ đây gã đang thực hành những bài học ấy, gã đã nắm được nhược điểm trong tính cách của Lý Viên.

Sau khi Lý Viên đứng yên một hồi thì quả nhiên không nhẫn nại nữa, lạnh lùng quát một tiếng, kiếm giơ lên cao quá đầu, sải bước lao về phía trước, khi thanh kiếm chém về phía Hạng Thiếu Long, tay trái nắm đốc kiếm, vậy là cả hai tay đều cầm kiếm, nên lực đạo tăng lên nhiều lần.

Tuy là người căm ghét Lý Viên, đối với chiêu bất ngờ này của y cũng phải khen hay, vả lại khi sử kiếm này, y đã dùng sức lực của toàn thân tụ vào nhát kiếm ấy, nếu Hạng Thiếu Long chỉ dùng một tay cầm kiếm mà đỡ thì có thể một chiêu đã biết ai thắng ai bại, ai yếu ai mạnh.

Hạng Thiếu Long vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh như mặt hồ, chỉ thấy hai mắt nhường lên, lật cổ tay, rồi dùng một tay đỡ kiếm này của Lý Viên.

Kỷ Yên Nhiên hoảng sợ, đưa tay che miệng.

Nàng đã lần lượt giao thủ với hai người này, tự nhiên biết rõ sức lực của hai người, nhưng giờ đây Lý Viên lại dùng hai tay sử kiếm, thêm nữa lại chiếm thế chủ động xông tới trước, cho nên không nói cũng biết rõ cao thấp.

Than ôi Hạng Thiếu Long làm sao khờ khạo đến thế? Mọi người có mặt chỉ nghe tiếng xé gió của nhát kiếm ấy, cũng biết lực đạo của đối phương dũng mãnh đến mức nào, đều có cảm giác không muốn nhìn thấy kết quả.

Lý Viên thấy Hạng Thiếu Long một tay cầm kiếm đỡ lên thì trong lòng mừng thầm, dùng toàn lực chém tới.

Nào ngờ thanh mộc kiếm của đối phương từ đỡ ngang thì biến thành hất xéo ra, chém mạnh vào thân kiếm của đối phương. Ðòn đỡ đã trở thành đòn mượn lực để phá giải kiếm đối phương.

Nhát kiếm tuyệt vời của Lý Viên bị Hạng Thiếu Long chém ra, trượt qua một bên, chỉ có thể chém vào khoảng không bên vai trái của Hạng Thiếu Long.

Tiếng hò reo vang trời.

Ngay cả hai mỹ nữ vốn oán hận Hạng Thiếu Long là Triệu Nhã, Triệu Chi đều quên bẵng đi cảm giác oán hận đó mà vỗ tay, may mà lúc ấy Lý Viên không thể phân tâm, nếu không sẽ chết vì tức mất.

Ai nấy đều tưởng rằng Hạng Thiếu Long sẽ thừa thế xông lên giành quyền chủ động, nào ngờ gã lùi về sau một bước, thanh mộc kiếm múa tít trước người, lúc ẩn lúc hiện, phiêu du vô định.

Với kiếm pháp và nhãn quang của Lý Viên cũng không nhận ra đâu là hư đâu là thực, chỉ đành lùi ra sau, giữ kín trước mặt, nhưng khí thế không còn như trước nữa.

Ðằng Dực lúc này mới yên tâm, biết Hạng Thiếu Long đã nhắm vào thái độ khoe mẽ của Lý Viên trước mặt Kỷ Yên Nhiên, cố ý làm cho y bẽ mặt, khiến cho y nổi nóng, gây ra điểm thất lợi, về mặt chiến lược quả thật là rất cao minh.

Kỷ Yên Nhiên cũng không lo cho tình lang của mình nữa, dáng vẻ rất chăm chú, ngắm nhìn hình dáng Hạng Thiếu Long, ngây ngất trước khí thế không gì bì được và sức hấp dẫn đầy mạnh mẽ của gã.

Mặt trời đã cao, chiếu ánh nắng rực rỡ xuống toàn trường.

Còn có một kẻ không thể nào ngăn được tình yêu với Hạng Thiếu Long, đó chính là Long Dương quân, lần đầu tiên gặp kẻ thô kệch này, đã động lòng đối với gã, nhưng khi tận mắt thấy kiếm pháp tuyệt luân của gã thì lại càng điên đảo hơn, trong lòng hạ quyết tâm, làm thế nào cũng phải bắt xác Hạng Thiếu Long.

Ngược lại, bọn gia tướng của Lý Viên thì ngạc nhiên im lặng, không ngờ kiếm pháp lợi hại như Lý Viên cũng không chi ếm được thượng phong.

Lý Viên gắng gượng bình tĩnh trở lại, thanh mộc kiếm múa lúc lên lúc xuống, chuẩn bị cho đợt tấn công thứ hai.

Còn Hạng Thiếu Long thì chống kiếm xuống đất, đứng yên như núi, không hề động đậy.

Không ai còn cho rằng gã khinh địch nữa.

Lý Viên quát, "Không ngờ Ðổng huynh cao minh đến thế, cẩn thận đấy!"

Nói rồi xông tới trước, đột nhiên vòng ra sau lưng Hạng Thiếu Long. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Hạng Thiếu Long không những không xoay người lại mà ngược lại nhảy thóc tới trước, thế vào vị trí lúc nãy của Lý Viên rồi mới xoay người lại, tay cầm mộc kiếm chĩa thẳng vào đối thủ, hai chân đứng thành cung bộ, thần thái tụ nhiên, vững như quả núi, vừa nhìn đã biết gã không hề vì chiến thuật của đối thủ mà lúng túng.

Lý Viên vòng lại, đến vị trí của Hạng Thiếu Long, giống như hai người nghe đã hẹn đổi vị trí cho nhau.

Người xem đều không dám thở mạnh như sợ ảnh hưởng đến hai người trong sân.

Hạng Thiếu Long thì có chỗ khó của mình, đó là rất khó toàn lực ra tay hết sức, làm như thế rất khó che giấu, nói không chừng sẽ bị những người đã từng thấy gã ra tay, gợi lại những hồi ức về gã, lúc đó dù cho có hạ được Lý Viên cũng bằng thừa.

Lý Viên thấy tấn công hai lần mà không hạ được đối thủ, không còn nhẫn nại nữa, huơ kiếm tấn công tới tấp, hiểm hóc vô cùng, lại không hề có chút sơ hở.

Hạng Thiếu Long biết y đang nóng lòng cầu thắng, lòng mừng thầm, khi mũi kiếm đã đến trước người, thì né qua một bên, thật là bình tĩnh, động tác rất nhẹ nhàng, phiêu dật, tâm thái bình tĩnh, lại thêm một tràng reo hò nữa.

Lý Viên thấy gã né qua thì mừng ra mặt, quát lên một tiếng, huơ kiếm chém tới.

Hạng Thiếu Long ha ha cười lớn, thanh mộc kiếm huơ ra nhanh như điện chớp, chém trái lật ngang, đỡ liên tục năm kiếm của đối phương mà vẫn vững như bàn thạch, sau mỗi chiêu đều có biến hóa, làm cho Lý Viên không dám tiến bừa lên.

Tiếng kiếm gỗ giao nhau côm cốp.

Mọi người đều quên cả reo hò trợ oai cho phía mình, chỉ thấy kiếm pháp của hai người như ngựa trời bay trên không, ẩn hiện bất định, vừa trầm trồ kiếm pháp tuyệt thế của Lý Viên, cũng vừa ngạc nhiên với những chiêu thức thần không biết quỷ không hay của Hạng Thiếu Long.

Triệu Nhã cảm thấy kiếm pháp tên mã si cũng giống cách làm người của gã, khiến người ta không biết đường nào mà lần, từ dáng vẻ bên ngoài mà phán đoán, đầu tiên ai cũng đoán Hạng Thiếu Long là người cần phải giành quyền chủ động, nào biết tình huống thực sự thì ngược lại.

Lý Viên tuy tấn công như vũ bão nhưng bị kiếm pháp như thủ như công của đối phương kiềm chế đến nỗi không thể nào sử dụng được hết toàn lực, đồng thời đối phương cũng để lộ ý chí chiến đấu và sự nhẫn nại kiên cường càng khiến y nổi giận hơn, đương nhiên sau hai lần tấn công mà không thu được kết quả, khí thế cũng giảm xuống, nếu không, y sẽ không có cảm giác khó chịu như lúc này.

Kiếm thứ sáu chưa đánh ra thì thanh mộc kiếm của đối phương đột nhiên biến ảo, không biết đối phương sẽ tấn công mình ở chỗ nào, Lý Viên hoảng sợ lùi ra sau để tránh.

Hạng Thiếu Long cười ha hả, gác thanh mộc kiếm trên vai, nói với Lý Viên lúc ấy đã lùi ra sau đến mười bước, "Kiếm pháp Lý huynh cao minh, bỉ nhân tự thấy khó mà thủ thắng, nên muốn dừng lại ở đây, chẳng hay ý Lý huynh thế nào?"

Lý Viên chưng hửng, mặt lúc đỏ lúc trắng, tuy nói chưa phân thắng bại, nhưng ai cũng thấy y ba lần bị tên mã si này đánh lui, làm sao cất mặt lên được nữa.

Nhưng nếu tiếp tục đánh nhau nữa, một là mất đi phong độ, nhưng điều đáng sợ hơn là đã mất lòng tin, ý chí chiến đấu cũng không còn.

Lý Viên nấn ná một hồi chưa quyết định thì Quách Khai đang lo Hạng Thiếu Long làm Lý Viên bị thương nên đứng dậy mà rằng, "Trận này không thể phân thắng bại, hôm nay bọn chúng tôi quả thật đã được mở rộng tầm mắt."

Lý Viên trong lòng tức tối lắm, nhưng mặt vẫn nở nụ cười.

Kỷ Yên Nhiên chạy đến bên Hạng Thiếu Long, dịu dàng nói, "Từ hôm nay, kỹ thuật nuôi ngựa và kiếm pháp của Ðổng tiên sinh có thể gọi là song tuyệt, không biết có thể đến chỗ Yên Nhiên để trị bệnh cho ngựa không?"

Mọi người nghe đều ngưỡng mộ.

Tuy lấy cớ xem bệnh cho ngựa, nhưng lời hẹn hò sau cuộc tỷ võ này, đều biết nàng mỹ nữ tuyệt thế này, không còn giấu lòng xuân của mình đối với tên mã si này nữa.

Ba thiếu nữ cùng lúc chạy đến bên Hạng Thiếu Long chúc mừng thì bị Kỷ Yên Nhiên đi trước một bước đều tiu nghỉu mà rút lui.

Lý Viên là kẻ khó chịu nhất, vốn tưởng rằng hôm nay có thể giương oai ở chốn võ trường, nào ngờ hai thủ hạ đắc lực thì bị trọng thương, còn mình thì thắng không nổi, lâm vào thế cuộc chẳng còn mặt mũi nữa. Nhưng sự đả kích lớn nhất là Kỷ Yên Nhiên hẹn hò với kẻ thù của mình trước mũi, lòng tức tối lắm, vội vàng dẫn bọn thủ hạ bỏ đi mất.

Triệu Bá vui lắm, kéo Thiếu Long và Ðằng Dực lại nói, "Dù thế nào đi nữa, tại hạ cũng mời hai vị làm khách tịch giáo tọa của bổn quán, xin đừng từ chối."

"Nếu Ðổng tiên sinh và Long huynh đến sớm một năm, tiên tiểu tử Hạng Thiếu Long ấy đừng hòng sống sót rời khỏi Hàm Ðan, " Triệu Mục than.

Hạng Thiếu Long và Ðằng Dực ngó nhau mà trong bụng cười thầm.

Sau một hồi bị vây để chúc tụng, Hạng Thiếu Long cuối cùng cũng thoát thân ra được, đi theo Kỷ Yên Nhiên trong ánh mắt ghen tị của mọi người.