- Trang chủ
- Top truyện
- Thể loại
- Truyện đã lưu
- Thêm truyện
Hiện tại Admin đang bán một số mẫu nước hoa để có thêm kinh phí phát triển Website, hy vọng được các bạn ủng hộ mua hàng TẠI ĐÂY. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Xin cảm ơn rất nhiều!
Thương Đông Thần do dự , hắn ấp a ấp úng giấu mấy thứ ở đằng sau lưng, mỗi lần Hàn Mạch Như nhìn đến, hắn lúc muốn lấy ra, lúc lại vẫn dấu sau lưng.
Rốt cuộc hắn làm động tác này ba lần rồi cũng đưa ra, hắn cúi đầu, làm cho Hàn Mạch Như không thấy rõ biểu cảm của hắn, thanh âm rất nhỏ nói, "Như Nhi muội muội, đây là ta tặng cho ngươi, ngươi hãy cầm lấy đi”.
Hàn Mạch Như nhìn thấy trong tay hắn cầm cái gì đó, đó là một mảnh giấy được gấp làm tư, xem nó sạch sẽ như vậy, nàng đoán ngốc nam nhân này chắc giữ gìn nó kỹ lắm.
Lộ ra tươi cười hài lòng, Hàn Mạch Như đưa tay nhận lấy, chậm rãi mở mảnh giấy ra.
Mở ra giấy ra, trong nháy mắt Hàn Mạch Như hít sâu một hơi, mắt nàng sáng ngời lộ ra khiếp sợ, ngẩng đầu nhìn vào nam nhân đang đứng trước mặt nàng, vừa khéo gặp được Thương Đông Thần cũng đang vụng trộm nhìn lại nàng, ánh mắt hai người gặp nhau, một người trong mắt là vội vàng, một người khác trong mắt còn lại là thật sâu cảm động.
Hàn Mạch Như thế nào cũng thật không ngờ hắn đưa cho mình là một bức họa vẽ nàng, nàng cho tới bây giờ cũng không biết chính mình lại có một gương mặt tuyệt mỹ như vậy, trong bức họa vẽ nàng đang yên tĩnh ngồi bên cửa sổ, trong tay cầm một quyển sách, trong mắt có tia cười, tất cả cử chỉ từ cái nhỏ nhất cũng được hắn họa ra.
Thương Đông Thần ngừng hô hấp chờ nàng khen ngợi, tả chờ hữu đợi một hồi lâu, hắn đều chưa có đợi được Như nhi khen ngợi mình, hắn còn nghĩ hay do mình vẽ xấu quá, cho nên mới không làm cho Như nhi muội muội kinh hỷ, nguyên bản gương mặt tuấn tú của Thương Đông Thần còn đang hưng phấn bỗng chốc biến thành nản lòng.
Hắn gãi gãi đầu hướng nàng hỏi, "Như Nhi muội muội, có phải là Thần nhi vẽ không đẹp? Cho nên ngươi không thích bức họa này, không sao hết, nếu Như Nhi muội muội không thích, Thần Nhi lập tức trở về vẽ lại, nhất định làm cho Như nhi muội muội thích mới thôi."
Mẫu thân từng nói với bản thân, Như Nhi muội muội là nàng dâu tương lai của chính mình, bản thân muốn đối nàng tốt, không thể làm nàng tức giận, bằng không Như Nhi muội muội liền sẽ không làm nàng dâu của mình nữa , về sau mình còn muốn một người chơi cùng, Thương Đông Thần nghĩ đến về sau bản thân bên người không có Như Nhi muội muội, đáy lòng hắn sẽ sinh ra một cảm giác rất đau rất đau, thật là khó chịu.
Cho nên từ giờ trở đi, mình muốn vẽ thật nhiều thật nhiều tranh, đem đến làm cho Như nhi muội muội vui, trước kia khi mình vẽ tranh cha cùng nương đều sẽ rất vui, thậm chí những người bình thường hay khi dễ mình khi nhìn đến tranh do mình vẽ cũng sẽ thật cao hứng, Như Nhi muội muội nhìn đến tranh mình vẽ cũng nhất định sẽ vui.
Nhưng là hiện tại vì sao Như nhi muội muội nhìn thấy tranh của mình xong, trên mặt không có cười đâu, thời điểm Thương Đông Thần trong lòng đang chờ Hàn Mạch Như khen hắn liền luôn luôn đánh cổ.
Hàn Mạch Như sau khi xem tranh xong cũng đã phục hồi lại tinh thần, ánh mắt nhìn về phía Thương Đông Thần, vừa vặn liền nhìn đến miệng hắn bẹt xuống, khuôn mặt tuấn tú nhăn thành một đoàn nhìn rất thương tâm, sợ tới mức nàng cảm thấy hoảng hốt bắt lấy cánh tay hắn hỏi, "Thần Nhi ca ca, ngươi thế nào mất hứng , ai chọc giận ngươi , nói cho Như Nhi, Như Nhi giúp ngươi đi giáo huấn hắn."
Thương Đông Thần gãi gãi đầu, khổ sở lắc đầu, khuôn mặt tuấn tú vẫn là nhăn thật nhanh nói, "Không có ai khi dễ ta, ta là nhìn đến Như Nhi muội muội không vui, cho nên Thần Nhi cũng không vui theo ."
Hàn Mạch Như nghe xong những lời này của hắn, thấy mình thật hồ đồ, mình khi nào thì không vui , chính nàng thế nào không biết , bất quá càng làm nàng cao hứng là ngốc nam nhân này cư nhiên hội quan tâm đến nàng như vậy, bởi vì bản thân không vui cũng không vui theo, hắn thật sự tốt lắm.
Rốt cuộc hắn làm động tác này ba lần rồi cũng đưa ra, hắn cúi đầu, làm cho Hàn Mạch Như không thấy rõ biểu cảm của hắn, thanh âm rất nhỏ nói, "Như Nhi muội muội, đây là ta tặng cho ngươi, ngươi hãy cầm lấy đi”.
Hàn Mạch Như nhìn thấy trong tay hắn cầm cái gì đó, đó là một mảnh giấy được gấp làm tư, xem nó sạch sẽ như vậy, nàng đoán ngốc nam nhân này chắc giữ gìn nó kỹ lắm.
Lộ ra tươi cười hài lòng, Hàn Mạch Như đưa tay nhận lấy, chậm rãi mở mảnh giấy ra.
Mở ra giấy ra, trong nháy mắt Hàn Mạch Như hít sâu một hơi, mắt nàng sáng ngời lộ ra khiếp sợ, ngẩng đầu nhìn vào nam nhân đang đứng trước mặt nàng, vừa khéo gặp được Thương Đông Thần cũng đang vụng trộm nhìn lại nàng, ánh mắt hai người gặp nhau, một người trong mắt là vội vàng, một người khác trong mắt còn lại là thật sâu cảm động.
Hàn Mạch Như thế nào cũng thật không ngờ hắn đưa cho mình là một bức họa vẽ nàng, nàng cho tới bây giờ cũng không biết chính mình lại có một gương mặt tuyệt mỹ như vậy, trong bức họa vẽ nàng đang yên tĩnh ngồi bên cửa sổ, trong tay cầm một quyển sách, trong mắt có tia cười, tất cả cử chỉ từ cái nhỏ nhất cũng được hắn họa ra.
Thương Đông Thần ngừng hô hấp chờ nàng khen ngợi, tả chờ hữu đợi một hồi lâu, hắn đều chưa có đợi được Như nhi khen ngợi mình, hắn còn nghĩ hay do mình vẽ xấu quá, cho nên mới không làm cho Như nhi muội muội kinh hỷ, nguyên bản gương mặt tuấn tú của Thương Đông Thần còn đang hưng phấn bỗng chốc biến thành nản lòng.
Hắn gãi gãi đầu hướng nàng hỏi, "Như Nhi muội muội, có phải là Thần nhi vẽ không đẹp? Cho nên ngươi không thích bức họa này, không sao hết, nếu Như Nhi muội muội không thích, Thần Nhi lập tức trở về vẽ lại, nhất định làm cho Như nhi muội muội thích mới thôi."
Mẫu thân từng nói với bản thân, Như Nhi muội muội là nàng dâu tương lai của chính mình, bản thân muốn đối nàng tốt, không thể làm nàng tức giận, bằng không Như Nhi muội muội liền sẽ không làm nàng dâu của mình nữa , về sau mình còn muốn một người chơi cùng, Thương Đông Thần nghĩ đến về sau bản thân bên người không có Như Nhi muội muội, đáy lòng hắn sẽ sinh ra một cảm giác rất đau rất đau, thật là khó chịu.
Cho nên từ giờ trở đi, mình muốn vẽ thật nhiều thật nhiều tranh, đem đến làm cho Như nhi muội muội vui, trước kia khi mình vẽ tranh cha cùng nương đều sẽ rất vui, thậm chí những người bình thường hay khi dễ mình khi nhìn đến tranh do mình vẽ cũng sẽ thật cao hứng, Như Nhi muội muội nhìn đến tranh mình vẽ cũng nhất định sẽ vui.
Nhưng là hiện tại vì sao Như nhi muội muội nhìn thấy tranh của mình xong, trên mặt không có cười đâu, thời điểm Thương Đông Thần trong lòng đang chờ Hàn Mạch Như khen hắn liền luôn luôn đánh cổ.
Hàn Mạch Như sau khi xem tranh xong cũng đã phục hồi lại tinh thần, ánh mắt nhìn về phía Thương Đông Thần, vừa vặn liền nhìn đến miệng hắn bẹt xuống, khuôn mặt tuấn tú nhăn thành một đoàn nhìn rất thương tâm, sợ tới mức nàng cảm thấy hoảng hốt bắt lấy cánh tay hắn hỏi, "Thần Nhi ca ca, ngươi thế nào mất hứng , ai chọc giận ngươi , nói cho Như Nhi, Như Nhi giúp ngươi đi giáo huấn hắn."
Thương Đông Thần gãi gãi đầu, khổ sở lắc đầu, khuôn mặt tuấn tú vẫn là nhăn thật nhanh nói, "Không có ai khi dễ ta, ta là nhìn đến Như Nhi muội muội không vui, cho nên Thần Nhi cũng không vui theo ."
Hàn Mạch Như nghe xong những lời này của hắn, thấy mình thật hồ đồ, mình khi nào thì không vui , chính nàng thế nào không biết , bất quá càng làm nàng cao hứng là ngốc nam nhân này cư nhiên hội quan tâm đến nàng như vậy, bởi vì bản thân không vui cũng không vui theo, hắn thật sự tốt lắm.