- Trang chủ
- Top truyện
- Thể loại
- Truyện đã lưu
- Thêm truyện
Hiện tại Admin đang bán một số mẫu nước hoa để có thêm kinh phí phát triển Website, hy vọng được các bạn ủng hộ mua hàng TẠI ĐÂY. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Xin cảm ơn rất nhiều!
Gã sai vặt vuốt vuốt tay có in hai dấu răng bị người cắn của mình, nhìn vết thương như muốn xuất huyết, hắn bị đau kêu: "Tên ngốc này lại dám cắn tay ta muốn chảy máu đến nơi, đau chết ta , hôm nay thật không may, đợi ta mang ngươi đi đến lúc đó ta phải báo thù mới được." Hắn nhìn Thương Đông Thần đang nằm trên mặt đất hung tợn nói.
Nói xong hắn đắc ý, quan sát bốn phía vài vòng, không thấy có ai, hắn nhanh chóng cúi xuống vác Thương Đông Thần lên vai đi vội ra phía cửa sau.
Cách phía cửa sau Hàn phủ không xa có một cái xe ngựa đang chờ sẵn ở đó.
"Thế nào chạm như vậy? Dám để bổn thiếu gia chờ ở đây nửa canh giờ, ta thấy là ngươi chán sống rồi." Ngô Hạo Thiên ngồi chờ trên xe ngựa đã nửa canh giờ, trong lúc chờ đợi hắn luôn lo lắng sợ gã sai vặt này bị người Hàn phủ phát hiện, không thấy gã sai vặt trở ra hắn đã bắt đầu cảm thấy hối hận.
Nhưng lúc nhìn thấy gã sai vặt vác một người đi ra, hối hận đã bị hắn quăng ra sau lưng, trong lòng hắn bây giờ là nồng đậm hận thù.
"Đưa hắn ném vào trong xe đi, đi đến viện phía đông thành." Ngô Hạo Thiên đắc ý mâu quang chợt lóe, phân phó với gã sai vặt đang đứng bên dưới.
Xe ngựa không một tiếng động, theo ngõ nhỏ rời xa Hàn phủ.
Hàn Mạch Như đợi mãi cũng không thấy nam nhân ngốc kia đến tìm mình, nếu là bình thường thì giờ này hắn đã quanh quẩn bên mình đòi mình chơi cùng rồi.
Nàng buôn sách trong tay xuống, hai mắt có chút sốt ruột nhìn ra cửa viện, lại chờ thêm một lúc, rốt cuộc đợi không được nàng hướng ra ngoài gọi to, "Lục Nhi, Lục Nhi."
Đang ở bên ngoài thêu thùa khi nghe thấy tiểu thư gọi mình, Lục Nhi nhanh chóng buông mọi việc xuống đi vào, khi bước vào còn đang thở hổn hển hỏi, "Tiểu thư, người gọi Lục Nhi có việc gì sao?"
Hàn Mạch Như nhìn nàng, trên mặt lo lắng hỏi, "Lục Nhi, lúc ngươi ở bên ngoài có thấy Thần thiếu gia đến đây không?”.
"Không thấy đến ạ." Lục Nhi vuốt vuốt tóc, suy nghĩ một lúc lâu mới nói.
Sau khi nghe nàng trả lời, bất an trong lòng Hàn Mạch Như càng lớn, lúc vừa rồi khi đang xem sách trong lòng nàng tự nhiên có chút bất an, giống như sắp có việc xấu xảy ra.
Không biết vì sao, tự nhiên Hàn Mạch Như lại nghĩ đến tên ngốc kia, bình thường hắn sẽ đến ngồi với nàng cả ngày, trời chưa tối thì không chịu về, vậy mà hôm nay đến bây giờ còn chưa thấy hắn đến, đột nhiên, trong lòng nàng bắt đầu miên man suy nghĩ, trong đầu không tự chủ được nghĩ ra vô số hình ảnh đáng sợ, đoán rằng có khi lúc hắn đến chỗ mình lại đi về phía hồ nước chơi, rồi bị rơi vào trong hồ, hay là thân thể hắn không khỏe té xỉu ở giữa đường, càng nghĩ, Hàn Mạch Như lại càng sợ hãi. Nàng nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài.
"Tiểu thư, tiểu thư, người đi đâu thế, chờ Lục Nhi với." Lục Nhi nhìn thấy tiểu thư nhà mình vội vàng chạy đi, cũng vội đuổi theo, vừa đuổi theo vừa gọi to.
Hàn Mạch Như không để ý đến Lục Nhi đang gọi ở phía sau, vội vàng đi đến viện của Thương Đông Thần.
Nói xong hắn đắc ý, quan sát bốn phía vài vòng, không thấy có ai, hắn nhanh chóng cúi xuống vác Thương Đông Thần lên vai đi vội ra phía cửa sau.
Cách phía cửa sau Hàn phủ không xa có một cái xe ngựa đang chờ sẵn ở đó.
"Thế nào chạm như vậy? Dám để bổn thiếu gia chờ ở đây nửa canh giờ, ta thấy là ngươi chán sống rồi." Ngô Hạo Thiên ngồi chờ trên xe ngựa đã nửa canh giờ, trong lúc chờ đợi hắn luôn lo lắng sợ gã sai vặt này bị người Hàn phủ phát hiện, không thấy gã sai vặt trở ra hắn đã bắt đầu cảm thấy hối hận.
Nhưng lúc nhìn thấy gã sai vặt vác một người đi ra, hối hận đã bị hắn quăng ra sau lưng, trong lòng hắn bây giờ là nồng đậm hận thù.
"Đưa hắn ném vào trong xe đi, đi đến viện phía đông thành." Ngô Hạo Thiên đắc ý mâu quang chợt lóe, phân phó với gã sai vặt đang đứng bên dưới.
Xe ngựa không một tiếng động, theo ngõ nhỏ rời xa Hàn phủ.
Hàn Mạch Như đợi mãi cũng không thấy nam nhân ngốc kia đến tìm mình, nếu là bình thường thì giờ này hắn đã quanh quẩn bên mình đòi mình chơi cùng rồi.
Nàng buôn sách trong tay xuống, hai mắt có chút sốt ruột nhìn ra cửa viện, lại chờ thêm một lúc, rốt cuộc đợi không được nàng hướng ra ngoài gọi to, "Lục Nhi, Lục Nhi."
Đang ở bên ngoài thêu thùa khi nghe thấy tiểu thư gọi mình, Lục Nhi nhanh chóng buông mọi việc xuống đi vào, khi bước vào còn đang thở hổn hển hỏi, "Tiểu thư, người gọi Lục Nhi có việc gì sao?"
Hàn Mạch Như nhìn nàng, trên mặt lo lắng hỏi, "Lục Nhi, lúc ngươi ở bên ngoài có thấy Thần thiếu gia đến đây không?”.
"Không thấy đến ạ." Lục Nhi vuốt vuốt tóc, suy nghĩ một lúc lâu mới nói.
Sau khi nghe nàng trả lời, bất an trong lòng Hàn Mạch Như càng lớn, lúc vừa rồi khi đang xem sách trong lòng nàng tự nhiên có chút bất an, giống như sắp có việc xấu xảy ra.
Không biết vì sao, tự nhiên Hàn Mạch Như lại nghĩ đến tên ngốc kia, bình thường hắn sẽ đến ngồi với nàng cả ngày, trời chưa tối thì không chịu về, vậy mà hôm nay đến bây giờ còn chưa thấy hắn đến, đột nhiên, trong lòng nàng bắt đầu miên man suy nghĩ, trong đầu không tự chủ được nghĩ ra vô số hình ảnh đáng sợ, đoán rằng có khi lúc hắn đến chỗ mình lại đi về phía hồ nước chơi, rồi bị rơi vào trong hồ, hay là thân thể hắn không khỏe té xỉu ở giữa đường, càng nghĩ, Hàn Mạch Như lại càng sợ hãi. Nàng nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài.
"Tiểu thư, tiểu thư, người đi đâu thế, chờ Lục Nhi với." Lục Nhi nhìn thấy tiểu thư nhà mình vội vàng chạy đi, cũng vội đuổi theo, vừa đuổi theo vừa gọi to.
Hàn Mạch Như không để ý đến Lục Nhi đang gọi ở phía sau, vội vàng đi đến viện của Thương Đông Thần.