Không cần Thanh Vũ nhắc nhở, Lư Dịch Chi cũng biết Cố Duệ đã tới, bởi vì Khang sư phụ và Lý Đại Hùng chắc chắn sẽ không để cô ở một mình. Lý Đại Hùng đã tới, như vậy chắc chắn Cố Duệ cũng ở đây.

Quả nhiên, ở sau đám người, có một cô gái ăn mặc lôi thôi, dáng người gầy yếu, nhưng cặp mắt cô, trong đêm tối, lại sáng ngời. Cô ấy đang nhìn vẻ mặt của tên đầu trọc…

“Nhận ra rồi sao?”

Lư Dịch Chi đang suy nghĩ thì Cố Duệ bỗng nhiên quay sang nhìn anh ta.

Bốn mắt nhìn nhau…

Khóe miệng cô nhếch lên.

Ha ha.

Hành động mờ ám này không thể thoát được sự quan sát tỉ mỉ của Lư Dịch Chi, nháy mắt anh đã hiểu ngay hàm ý trong đó.

Vẻ mặt biểu cảm kia thật phong phú mà…

Nhưng vào lúc này, hai người nghe được tiếng động được truyền tới từ phía trước.

Cả hai quay đầu lại nhìn.

Tên đầu trọc bắt đầu cởi áo…

Cởi áo…

Cởi…

“Tại sao ông ta lại muốn cởi đồ hả trời?”

Lúc tên đầu trọc cởi áo lộ ra khuôn ngực rắn chắc, mọi người ở đây đều cảm thấy mờ mịt. Nhưng sau đó tất cả đều bị động tác tiếp theo của ông ta làm cho sững sờ.

Ông ta rút thước ra và chém.

Phịch!

Thanh thước chém lên quan tài.

Rầm!

Cỗ quan tài phát ra một tiếng chấn động nặng nề.

Người tên Xa Văn Long kia như bị sấm sét đánh phải, cả người chấn động. Cố Duệ chỉ có thể thấy được phần lưng nhưng cô thấy rõ một làn khói đen bay ra từ đầu ông ta… Sau đó ông ta ngã xuống mặt đất.

Lúc lưng sắp chạm đất thì tên đầu trọc đưa tay tiếp lấy phần từ cổ đến đầu của ông ta.

Thanh thước lướt qua một cái, làn khói đen kia liền tản ra.

“Đúng là quỷ rồi!”

“Trời ơi, nhà họ Xa bị quỷ báo thù!”

“Thật đáng sợ!”

Có người nhịn không được hỏi tên đầu trọc: “Đại sư, con quỷ kia đã bị ngài diệt trừ rồi sao?”

Vẻ mặt tên đầu trọc đầy thành thật, nói: “Vẫn chưa đâu, nó chỉ trốn đi thôi, hẳn là vẫn đâu đây… Nhưng mà mọi người yên tâm, có ta ở đây, cô ta sẽ cảm thấy sợ hãi, sau đó có lẽ sẽ tìm một vật dẫn bám vào để bỏ trốn…”

Trong chớp mắt, đám đông xem náo nhiệt đã biến mất không còn một bóng người. Bọn họ đều sợ con quỷ ấy sẽ nhập vào người mình.

Ừm, cuối cùng cũng được yên tĩnh. Không cần phải nghe ba trăm con vịt cùng kêu cạp cạp nữa.

Dân chúng vừa đi, trong viện chỉ còn lại nhà họ Xa, quan phủ, và tên đầu trọc… Đương nhiên là có cả Cố Duệ.

Hộ vệ nhà họ Xa thấy cô không chịu đi, định đuổi cô thì bị Lý Đại Hùng ngăn lại. Trong lúc giằng co, Lư Dịch Chi và tên đầu trọc vẫn không mở miệng. Cố Duệ đoán hai người này đang thử thái độ của nhà họ Xa.

“Cô ấy có thể ở lại…” Xa viên ngoại bỗng nhiên mở miệng nói: “Dù sao cũng là vợ chưa rước vào cửa của Phong Nhi…”

Vừa nghe thấy lời ông ta nói, Lý Đại Hùng và Cố Duệ đều cảm thấy kinh ngạc. Nói như thế nào nhỉ? Nếu nhà họ Xa có chút nhạy bén, có lẽ bọn họ sẽ muốn phủi sạch quan hệ với cô, để bản thân không dính đến chuyện xảy ra trong rừng Quỷ Khốc. Nhưng bây giờ người ta lại nói như thế, giống như rất quen thuộc với Cố Duệ. Nếu không sẽ không nhận ra cô chỉ với một cái liếc mắt.

Cố Duệ cảm thấy chuyện bắt đầu khó giải quyết rồi. Cô vốn nghĩ rằng ông ta sẽ làm lơ cô. Đúng là không ngờ mà!

“Ôi chao, thì ra khỉ… Tiểu Nha là con dâu của viên ngoại đây. Thật trùng hợp! Thật không uổng công ta trăm cay nghìn đắng cứu cô ấy từ tay quỷ nữ…”

Cố Duệ còn chưa nghe tên đầu trọc nói gì, chỉ nhìn vẻ mặt hớn hở, đầy nịnh hót kia là biết ngay ông ta đang nghĩ gì trong đầu.

“Con dâu, trăm cay nghìn đắng, cứu! Nghe mấy từ mấu chốt này xem, ý ông là muốn người ta đưa tiền chứ gì?”

Quả nhiên, vị viên ngoại giàu có họ Xa này nghe xong liền chắp tay thi lễ: “Ta vốn còn lo lắng người con dâu này không có duyên với nhà chúng tôi. May nhờ có đại sư pháp thuật cao siêu cứu nó từ trong tay quỷ nữ. Ta thật sự cảm động đến rơi nước mắt. Tối nay ngài nhất định phải ở lại ăn một bữa cơm đạm bạc với chúng tôi.”

Cố Duệ còn tưởng ông ta sẽ nói: “Bọn ta ăn rồi…” Nhưng…

“Được, được. Vừa khéo ta chưa ăn cơm.”

“Sư phụ, chẳng phải người mới ăn một bát mì du hành sao?” Kỹ năng làm xấu mặt của Lý Đại Hùng được chuyển sang chế độ bật.

“Ta vẫn chưa ăn xong.” Khang sư phụ phản bác lại.

“Đúng vậy, còn dư lại ba sợi mì, nước lèo thì đã húp hết.” Thanh niên chuyên giúp người ta làm xấu mặt - Cố Duệ tiếp lời.

Ấy… cái này thì có chút lúng túng rồi.

May mà Xa viên ngoại vờ như mình chưa nghe thấy gì, cười ha ha mời mọi người dự tiệc.

Nhà họ Xa hiện tại đang có tang, tinh thần em trai ông ta còn bất ổn, thế mà người này còn có tâm trạng mời người ta dự tiệc.

Cô vẫn luôn cảm thấy người này không phải “thâm” bình thường.

Nhưng may mà Xa viên ngoại khá bận rộn, ông ta còn phải chăm sóc em trai mình…

Trong lúc chờ ăn cơm, hai thành phần râu ria - Cố Duệ và Lý Đại Hùng lang thang đến lương đình hóng mát.

“Ô, cái hồ này…”

Nhìn những sắc bạc đang lăn tăn dưới nước, Cố Duệ không khỏi kinh ngạc.

“Sao dưới hồ lại sáng thế kia? Chẳng lẽ có bạc ở dưới?” Hai mắt Lý Đại Hùng hiện rõ chữ “Tiền”.

“Bạc cái đầu hắn ấy! Đó là cát dạ quang.” Cố Duệ khá hiểu biết về vấn đề này. Thời Đường, thông thương, trao đổi buôn bán với bên ngoài diễn ra khá thường xuyên. Cát dạ quang này được nhập từ nước ngoài, loại này chỉ có giới quý tộc ở các thành lớn như Lạc Dương mới dùng, bởi vì loại đồ chơi này chỉ có bọn họ mới được hưởng thụ nổi.

Cát này cho dù có tiền cũng không mua được.

“Bàn tay nhà họ Xa vươn thật rộng, ngay cả hàng nước ngoài cũng có.” Cố Duệ cảm khái.

“Khỉ, cô xem con cá kia kìa… Thật lớn nha!”

“Đại Hùng, ngươi có thể tiến bộ hơn một chút được không?” Cố Duệ trợn mắt nói. Nhưng khi cô nhìn thấy những con cá chép to đang bơi qua bơi lại trong ánh sáng phản quang của cát dạ quang…

“A… Thật mập… Đầu cá hầm tiêu…”

Cố Duệ cảm thấy miệng hơi “ngứa” rồi, sau đó cô nhìn thấy Lý Đại Hùng đang nhìn cô.

“Muốn nói gì đấy?”

“Định làm gì đấy?”

Hai người đồng thời lên tiếng, sau đó nhìn nhau và nở một nụ cười đáng khinh.

Bắt nha…

Dù sao cá nhiều như vậy, nhà họ Xa lại làm giàu bất nhân, thôi thì trước khi đi, mình bắt trộm một con…

Ôi chao.

Nghe được đấy.

Hai người ăn ý nhìn nhau. Sau đó Lý Đại Hùng chuẩn bị xuống nước bắt cá… Cố Duệ canh chừng.

“Hai người đang làm gì đó?”

Một âm thanh lạnh lùng truyền tới khiến Lý Đại Hùng - lúc này đã xoắn ống quần xong và đang chuẩn bị xuống nước - cứng người.

Cố Duệ quay đầu lại nhìn liền thấy vị Lư đại nhân với vẻ ngoài khiến người ta nhìn vui mắt kia.

Cô bình tĩnh quay đầu lại và nói với Lý Đại Hùng đang cảm thấy xấu hổ: “Đại Hùng, ngươi còn chờ gì nữa? Bắt cá đi!”

Lý Đại Hùng hơi hoảng: “Bắt… bắt…?”

“Đúng vậy. Không phải đã nói rõ rồi sao, cá này là linh vật từ trên trời hạ phàm, vào nước thì trở nên có linh tính. Nó yên lặng nhìn rất nhiều sự vật trên thế gian này, nhưng nó không nói ra… Ta có thể kết nối được với nó, để nó nói cho ta biết nhà họ Xa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…” Cố Duệ mặt không đổi sắc nói.

“Nếu lúc nãy không nhìn thấy sự bỉ ổi trong mắt cô, chắc ông đây đã tin sái cổ rồi!”

Lý Đại Hùng cảm thấy Cố Duệ quá “trâu” rồi. Trên mặt tràn đầy sự khâm phục, nhưng hắn vẫn nhìn Lư Dịch Chi ở sau lưng Cố Duệ.

Lư đại nhân vẫn chắp tay ra sau lưng, hỏi: “Hạ phàm?”

Cố Duệ: “Đúng, đúng.”

Lư đại nhân: “Suýt nữa là ta nghe nhầm, còn tưởng là ăn với uống gì đấy chứ.”

Cố Duệ: “…”

“Tai ông thính như vậy, mẹ ông có biết không hả?”

“Nhưng nếu như cô có thể nói chuyện được với cá… Vậy thì làm đi! Thanh Vũ, xuống giúp Đại Hùng tiểu ca bắt cá đi.”

Thanh Vũ không còn lời gì để nói với Cố Duệ nữa, hắn chỉ cảm thấy cô ta thật khác người.

Thanh Vũ xuống nước, hoành đao hời hợt lướt qua, con cá chép béo tốt kia bị hất văng ra khỏi mặt nước. Tay hắn ta nhanh gọn bắt lấy con cá.

Tại đầu bên này, Cố Duệ đã chuẩn bị xong xuôi thùng gỗ có chứa nước ở bên trong.

“Người này chuẩn bị cái này từ bao giờ vậy?”

Tõm! Con cá được thả vào thùng nước.

Lư Dịch Chi nhìn Cố Duệ: “Làm đi! Cô nói chuyện với nó đi.”

Cố Duệ nhìn thế nào cũng cảm thấy tên này đang giễu cô. Nhưng cô vẫn bình tĩnh ngồi xổm bên cạnh thùng nước, bình tĩnh nhìn con cá kia…

Một lúc lâu sau, cô ngẩng đầu lên nói: “Thật đáng tiếc! Con cá này bị câm…”

Thanh Vũ: “…”

Cô gái này… Da mặt thật sự… dày hơn cả độ dày của tường thành Lạc Dương!

Nhưng mà, hình như hắn ta thấy đại nhân lạnh lùng nhà mình đang cười.

Không biết là tức đến bật cười hay là bị chọc cho cười.

“Không sao cả, vẫn còn một con nữa.” Lư Dịch Chi bình tĩnh nói. Lúc này thằng nhãi Lý Đại Hùng cũng bắt được một con cá.

“Con cá to nhất… Mẹ kiếp… Anh trai Đại Hùng à, ta có nên khen ngươi một tiếng không đây?”

May mà Lư Dịch Chi không phải là người thích bắt nạt con gái. Anh ta nói: “Không khéo rồi. Con cá này cũng bị câm… Thanh Vũ, đưa cho Vương cô nương mang về chữa trị đi.”

Thanh Vũ gật đầu: “Vâng.”

Thiện cảm của Cố Duệ với anh ta tăng vọt trong nháy mắt. “Người tốt nha…”

“Đúng rồi, các người xem qua tên Xa Văn Long kia chưa?”

“Xem rồi.”

“Chết chưa?”

“Còn tốt, vẫn chưa chết.”

Còn tốt… Lời này của Lư Dịch Chi còn một hàm nghĩa khác. Nhìn Thanh Vũ cất con cá béo tốt vào sọt, trong lòng cô vui mừng nên thuận miệng nói: “Ông ta thì còn tốt, nhưng người khác thì chưa chắc.”

Lư Dịch Chi nhíu mày: “Cô đã nhìn thấy gì rồi?”

Anh ta thật nhạy bén!

Cố Duệ kể lại chuyện cô và Lý Đại Hùng bắt gặp người của nhà họ Xa khiêng xác chết.

“Chắc chắn là xác chết?” Lư Dịch Chi nhìn về phía Lý Đại Hùng.

“Chắc chắc. Ta dám lấy cái đầu trên cổ Khỉ để đảm bảo!”

“Cái đầu nhà ngươi ấy!”

Lư Dịch Chi rất thận trọng. Anh ta quét mắt một cái, bốn người tùy tùng liền đi mất hai người.

“Vừa vào nhà họ Xa đã thấy quỷ, thấy xác chết, hay là chúng ta đừng ăn cơm ở nhà bọn họ nữa, quay về ăn cá đi!”

Lý Đại Hùng rất ghét nhà họ Xa, còn Cố Duệ thì sao cũng được. Nhưng lúc này, Lư Dịch Chi lại mở miệng ngăn cản: “Ở lại đi.”

“Vì sao?”

“Nếu không ở gần sư phụ của mấy người, hai người sẽ chết rất thảm.” Lư Dịch Chi bình thản nói. Nhưng lời này của anh ta lại khiến Cố Duệ và Lý Đại Hùng rùng mình.

Bọn họ thế mà lại quên mất. Nếu nhà họ Xa có vấn đề, hai người không cẩn thận sẽ bị những kẻ đó xử lý.

Nhất là Cố Duệ.

Xa viên ngoại nhiệt tình như vậy có lẽ chỉ để tiêu trừ sự hoài nghi của bọn họ mà thôi. Hèn gì tên đầu trọc muốn ở lại.

Lúc này, nhà họ Xa ngược lại lại là nơi an toàn nhất. Dù sao Xa viên ngoại cũng muốn tránh hiềm nghi của mọi người.

“Các vị khách quý, đồ ăn đã chuẩn bị xong. Mời mọi người di chuyển.” Thị nữ của nhà họ Xa tiến đến mời bọn họ. Mấy người Cố Duệ đều dời bước.

Đồ ăn rất phong phú. Nhìn thấy Lý Đại Hùng ăn ngấu nghiến như thế, Cố Duệ cảm thấy lời hắn ta nói muốn quay về ăn cá chỉ là nói cho vui mà thôi…

Nhưng còn một người nữa cũng đang vùi đầu ăn… Hai thầy trò này đúng là phàm ăn mà. Lư Dịch Chi và Xa viên ngoại thì câu được câu mất nói chuyện với nhau.

Một lát sau, bên ngoài có người thông báo: “Phu nhân và thiếu gia đến.”

Xa viên ngoại đứng dậy cáo lỗi: “Thật xin lỗi! Đứa con này của ta thân thể không được khỏe, vợ ta phải luôn ở bên cạnh chăm sóc nó. Nên muộn như vậy mới tới…”

Ai? Phu nhân và thiếu gia nhà họ Xa…

Lý Đại Hùng đưa mắt ra hiệu với Cố Duệ. “Chồng cô tới kìa!”

“Chồng cái bà nội nhà ngươi ấy!”