- Trang chủ
- Top truyện
- Thể loại
- Truyện đã lưu
- Thêm truyện
Hiện tại Admin đang bán một số mẫu nước hoa để có thêm kinh phí phát triển Website, hy vọng được các bạn ủng hộ mua hàng TẠI ĐÂY. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Xin cảm ơn rất nhiều!
Ăn trưa xong, Ngọc Băng và Bách Lý Vân bắt ghế ngồi hóng mát ở hậu hoa viên. Tiểu công chúa này nói thế nào cũng không chịu hồi cung của mình, cứ một mực ở bên cạnh tẩu tẩu huyên thuyên đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.
“Nương nương! Nương nương!” Lâm Phúc hớt hải chạy vào báo tin.
“Chuyện gì? Thật là mất hứng mà!” Ngọc Băng còn chưa lên tiếng, Bách Lý Vân đã càu nhàu.
“Nương nương…” Lâm Phúc định nói gì đó, nhưng thấy Bách Lý Vân ở đó lại ngập ngừng.
“Rốt cuộc là có chuyện gì? Bản công chúa không thể nghe được sao?” Bách Lý Vân nhìn thấy sự ngập ngừng của Lâm Phúc thì bực mình.
“Nô tài không dám, chỉ là hoàng thượng có lời riêng muốn nói với nương nương. Không biết ý nương nương thế nào?” Haiz, thật khổ cho thân phận thái giám mà, trên đe dưới búa, việc quan trọng của hoàng đế không thể tiết lộ, nhưng mà công chúa cũng không thể đắc tội a. Thế là hắn ta đổ hết mọi chuyện lên đầu Ngọc Băng.
“Ây dà, sao không nói sớm a.” Nàng quay sang Ngọc Băng. “Nếu là chuyện riêng của hoàng huynh và tẩu tẩu thì muội không xen vào đâu. Vân nhi rất biết điều nga.” Nói xong cười tủm tỉm, bỏ ra một gốc cây xa xa, ngắm hoa.
“Bây giờ ngươi nói được rồi đó.” Ngọc Băng nhìn Lâm Phúc.
Lâm Phúc bước tới, hạ giọng: “Nương nương, hoàng thượng bảo nô tài đến báo với nương nương: người của chúng ta ở Tướng phủ mật báo, Tể tướng và Lư Tiểu Uyển đang có ý định cầu hôn Tĩnh Dương công chúa cho nhị công tử Lư Hoán của Tướng gia. Họ đang tiến cung cầu thái hậu chỉ hôn, hoàng thượng không muốn cãi lại ý chỉ của thái hậu, nên nhờ nương nương nghĩ cách vẹn toàn. Tĩnh Dương công chúa không thể gả về Tướng phủ đâu a.”
“Vân nhi!” Ngọc Băng nghe xong, việc đầu tiên nàng làm là cao giọng gọi Bách Lý Vân đang đứng xa xa, rồi mới hỏi tiếp: “Phụ tử họ tiến cung rồi sao?”
“Hồi nương nương, có lẽ giờ này họ đã tới cửa cung rồi. Thời gian thật sự rất gấp, nếu để thái hậu mở kim khẩu hứa hôn, mọi việc sẽ rất rắc rối.”
“Hứa hôn? Mẫu hậu hứa hôn cho ai?” Bách Lý Vân nghe được mỗi câu cuối cùng, trong mắt toàn là dấu chấm hỏi.
“Cho muội. Lư Ngạc muốn muội về làm dâu Tướng phủ. Bây giờ họ đang tiến cung cầu mẫu hậu chỉ hôn.” Ngọc Băng nói thẳng với Bách Lý Vân, quan niệm của ai như thế nào nàng không quản, với nàng mà nói, hôn sự liên quan đến cả đời nữ nhân, nếu hoàng đế đã giao cho nàng, nàng đương nhiên tôn trọng ý nghĩ của muội muội.
“Không đời nào.” Bách Lý Vân hét lớn. “Muội có chết cũng không đồng ý.”
“Vậy là muội phản đối?” Ngọc Băng khẳng định lần nữa.
“Dĩ nhiên phản đối. Lư Ngạc thế nào muội không biết, nhưng mà Lư Tiểu Uyển kia là một con hồ ly tinh a. Phụ thân phải như thế nào mới có được nữ nhi như vậy. Cả nhà ả xem ra không có ai là người tốt. Nếu mẫu hậu ép muội, muội thà là chết.” Bách Lý Vân cương quyết nói.
“Muội không nên làm trái ý mẫu hậu, thái độ này của muội tuyệt đối không được bày ra ở trước mặt mẫu hậu. Tẩu tẩu cấm đấy.” Ngọc Băng nghiêm túc nói.
“Muội không biết. Muội đâu phải là một món đồ đâu. Lư Ngạc có quyền gì mà định đoạt hôn sự của muội. Nhi tử của ông ấy muốn lấy muội thì được sao? Sao không ai hỏi muội có muốn gả hay không?” Nói tới câu cuối cùng, nước mắt đã tràn ra trên gương mặt cô công chúa nhỏ tuổi.
“Được rồi, Vân nhi ngoan, không khóc nữa. Để tẩu tẩu nghĩ cách.” Ngọc Băng nhẹ giọng dỗ dành.
“Có cách gì chứ? Họ đã tiến cung rồi còn gì. Ý của mẫu hậu làm sao muội cãi?” Bách Lý Vân nghẹn ngào.
“Hừ, điên loan đảo phượng. Ngày xưa người ta tráo tân nương, hôm nay chúng ta đổi tân lang.” Ngọc Băng lạnh giọng. Thực lòng nàng không hề muốn mở miệng chuyện này, mặc dù biết trước kết quả sẽ chẳng thành chuyện gì cả, nhưng mà sắp xếp hôn sự người khác là chuyện nàng không muốn nhất.
“Đổi tân lang?” Bách Lý Vân ngạc nhiên quên cả khóc. Lâm Phúc cũng giương mắt vểnh tai theo dõi.
“Hiện tại tẩu tẩu chỉ nghĩ ra được một cách, Lư Ngạc cầu hôn, Hoàng gia của ta cũng cầu hôn. Hắn cầu hôn cho nhi tử của hắn, ta cầu hôn cho đệ đệ của ta. Ta nghĩ cho dù mẫu hậu thiên vị Lư gia thì cũng sẽ chừa lại cho Hoàng gia của ta một chút mặt mũi, tạm thời có thể hoãn lại chuyện này. Có thời gian, chúng ta sẽ tính kế khác. Có điều ta phải nói rõ với muội, trong tình huống xấu nhất, ta cầu hôn là giả, nhưng mà nếu mẫu hậu đáp ứng thật, chúng ta lại sẽ phải tính toán tiếp. Dù sao ta nghĩ hủy hôn sự đã đáp ứng với Lư gia khó hơn hủy hôn sự đã đáp ứng với Hoàng gia. Nhưng mà, muội phải chuẩn bị tâm lý đối mặt với rắc rối, ta cũng vậy.” Nói tới câu cuối cùng, đáy lòng Ngọc Băng thở dài một hơi, nàng bản thân không thích chuyện này, nếu thái hậu đáp ứng thật, cha nàng và đệ đệ có lẽ sẽ không nói gì, nhưng nàng biết rất rõ, họ cũng không thích những chuyện như thế này. Còn hủy hôn, thì danh sự của Hoàng gia và cả Vân nhi sẽ bị ảnh hưởng, cũng không phải là một chuyện dễ sắp xếp. Bất quá, bây giờ, nàng thực sự không nghĩ ra cách nào hay hơn.
“Muội không sợ rắc rối, chỉ sợ mẫu hậu vẫn đáp ứng của Lư gia thì thế nào?” Bách Lý Vân lo lắng.
“Không còn thời gian nữa, chúng ta phải đến trước, hoặc cùng lúc với phụ tử Lư Ngạc. Chúng ta vừa đi vừa nói.” Nàng quay sang Lâm Phúc. “Ngươi cũng nghe rõ rồi đó, ta chỉ nghĩ ra được cách này, ngươi đi bẩm lại với hoàng thượng đi.”
Lâm Phúc lui ra, Ngọc Băng dắt Bách Lý Vân đến Từ An cung. Tiểu công chúa này sau khi lau mặt mũi, thì cứ nắm chặt tay Ngọc Băng, luôn miệng hỏi: “Tẩu tẩu, liệu có được không? Nếu không được thì sao? Nếu mẫu hậu vẫn đáp ứng Lư Ngạc thì sao?”
“Ta nghĩ không đâu. Đại công tử của Lư Ngạc đã thành hôn, lần này hắn cầu hôn cho nhị công tử của hắn Lư Hoán. Lư Hoán dù có tài ba và được ưu ái tới đâu thì cũng chỉ là lão nhị. Còn đệ đệ của ta là Định Đông vương thế tử, gả về cho nó, tương lai muội sẽ là vương phi. Mà Định Đông vương phi địa vị tôn quý chỉ thua chính cung hoàng hậu. So ra, điều kiện của Hoàng gia hấp dẫn hơn nhiều, cho dù Minh Hà đảo ở rất xa kinh thành, nhưng như thế lại có cái hay của nó, tránh được thị phi ồn ào, tận hưởng cuộc sống bình lặng không lo nghĩ. Mẫu hậu cho dù có thiên vị tể tướng tới đâu thì cũng sẽ suy nghĩ lại. Vì tể tướng chỉ là đường huynh của người, còn muội là nữ nhi khôn lớn trong vòng tay người. Còn vạn nhất không được, lúc đó chúng ta sẽ tính kế hoạch hủy bỏ hôn sự này, dù sao cũng chỉ là hứa hôn, muội mới 12 tuổi, có muốn gả cũng phải chờ vài năm nữa.” Ngọc Băng giảng giải xong, lại cẩn thận dặn dò: “Nhưng mà quan trọng nhất là muội, không được để bất cứ ai biết muội đã biết chuyện Lư Ngạc muốn cầu hôn, nếu không sẽ mang lại phiền phức rất lớn, không chỉ cho muội, mà còn liên lụy cả ta và hoàng thượng.”
“Muội nghe lời tẩu tẩu.” Bách Lý Vân đã bình ổn được tâm tình, giờ đây nàng đặt mọi hi vọng lên người vị hoàng tẩu đáng kính này.
Hai người vừa đi vừa nói, thoáng chốc Từ An cung đã ở trước mặt.
Tin tình báo của Bách Lý Tịnh quả nhiên đáng tin cậy, lúc hai người tới nơi, phụ tử Lư Ngạc cũng vừa vặn có mặt.
“Hôm nay các người có chuyện gì mà đều đến chỗ ai gia vậy?” Thái hậu vui vẻ hỏi, hiếm khi mọi người tề tựu đông đủ như thế này.
“Mẫu hậu, nhi thần là có việc muốn thỉnh cầu.” Ngọc Băng lên tiếng trước.
“Mẫu hậu, Vân nhi đi theo hoàng tẩu a.” Bách Lý Vân sà vào lòng thái hậu. Vô luận khi nào, mẫu hậu vẫn luôn là người thương yêu che chở nàng trong chốn hậu cung hỗn tạp này suốt 12 năm.
“Thái hậu, lão thần cũng có việc muốn thỉnh cầu.” Lư Ngạc cũng tiếp lời.
“Thỉnh cầu? Các ngươi rốt cuộc là có chuyện gì?” Thái hậu có chút ngạc nhiên, thực lòng bà cũng rất muốn biết rốt lại là chuyện gì mà có thể thỉnh được hai đại nhân vật tới chỗ của bà, bất giác trên gương mặt nở ra một nụ cười nhẹ.
Ngọc Băng và Lư Ngạc nhìn nhau một cái.
“Hoàng hậu nương nương nhất định có chuyện quan trọng. Vậy mời nương nương nói trước.” Lư Ngạc không coi Ngọc Băng ra gì, nhưng dù sao trước mặt người khác, lão ta cũng tỏ ra tôn trọng hoàng hậu.
“Vậy được, mẫu hậu, nhi thần hôm nay là đến vì chuyện tư. Nhi thần muốn thay đệ đệ cầu hôn.” Ngọc Băng không dài dòng, một câu trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Cầu hôn?” Thái hậu mở to mắt.
“Dạ, nhi thần mặc dù tiến cung không lâu nhưng đã rất hòa hợp với Vân nhi. Vân nhi thông minh hoạt bát, trong sáng đáng yêu. Nhi thần đã suy nghĩ kĩ, dù sao Vân nhi vẫn chưa hứa gả cho ai, vì vậy nhi thần tham lam một chút, muốn xin viên minh châu này về Hoàng gia. Đệ đệ của nhi thần hơn Vân nhi một tuổi, cũng chưa có hôn ước, lại là Định Đông vương thế tử, nhi thần đại diện Hoàng gia cam đoan, tương lai sẽ không có ai dám ủy khuất Vân nhi, chọc muội ấy mất hứng.” Ngọc Băng nói xong nhìn sang phía Bách Lý Vân. Tiểu nha đầu này đang chôn mặt vào lòng thái hậu che dấu tâm tình.
Thái hậu nghe xong không biểu lộ cảm xúc gì. Hoàng gia gia cảnh dĩ nhiên là tốt. Uyển Nguyệt hoàng triều ngoại trừ Bách Lý gia của hoàng đế thì Hoàng gia nhà hoàng hậu là đệ nhất thế gia rồi. Có điều bao nhiêu năm nay Hoàng gia không qua lại với triều đình nữa, bổng lộc cũng không nhận. Cho đến bây giờ hoàng hậu là người duy nhất của Hoàng gia mà bà được tiếp xúc. Dù nàng không có chỗ nào chê trách được, nhưng mà gả nữ nhi đi xa như vậy có chút cần suy nghĩ lại. Nhưng mà bà còn chưa kịp mở miệng thì Lư Ngạc đã âm trầm cắt ngang.
“Thật trùng hợp, thái hậu, lão thần hôm nay cũng là đến để cầu hôn.”
“Hả?” Đúng là chuyện tốt luôn đi đôi mà, nhưng đi đôi cái kiểu này thì thật sự thái hậu tiếp thu không kịp.
“Lão thần thường xuyên nghe Uyển nhi ca tụng Tĩnh Dương công chúa. Vả lại, trong ngày đại hôn của hoàng thượng và hoàng hậu, khuyển tử Hoán nhi đã gặp mặt công chúa một lần, từ đó si tâm vọng tưởng. Nên lão thần mới lớn mật tiến cung, cầu thái hậu gả công chúa cho Hoán nhi, để hai nhà thân càng thêm thân. Nhưng mà hoàng hậu nương nương lại mở lời trước như vậy….” Hắn nói tới đây thì bỏ lửng, nhìn sang phía Ngọc Băng, đáng tiếc, từ đầu tới cuối vị hoàng hậu này vẫn không bày ra bất cứ một kiểu cảm xúc gì.
“Việc này,…. Một công chúa làm sao có thể kén hai phò mã bây giờ?” Thái hậu bối rối. Công tâm mà nói, bà thích gả Vân nhi cho Lư Hoán hơn, nhưng mà nếu nói tới điều kiện thì nhị công tử của Tướng gia thua Định Đông vương thế tử tới một vạn tám ngàn dặm. Hơn nữa, vuốt mặt cũng phải nể mũi, cả hai nhà này, đáp ứng ai cũng rất khó ăn nói với bên còn lại.
“Thái hậu, lẽ ra lão thần không nên với quá cao. Nhưng mà Hoán nhi lại một lòng yêu mến công chúa. Kẻ làm cha này chỉ còn cách liều mạng cầu toàn cho nhi tử, xin thái hậu suy xét.”
“Thái hậu cô cô, Hoán nhi đã đỗ tú tài. Sang năm đi thi nhất định cũng sẽ kim bảng đề danh, tiền đồ vô lượng. Hoàng gia mặc dù rất tốt nhưng lại ở quá xa kinh thành. Cô cô gả công chúa về đó rồi sẽ rất khó gặp mặt a.” Hai phụ tử người xướng kẻ họa, Lư Ngạc lên tiếng xong, Lư Tiểu Uyển lại đệm thêm vào.
Lư Ngạc còn quay sang phía Ngọc Băng: “Hoàng hậu nương nương, Hoàng gia là danh gia vọng tộc, đi đâu cũng có thể kiếm được con dâu tốt, sao phải ngàn dặm xa xôi tới kinh thành cầu thân? Hơn nữa thế tử cũng chưa từng gặp mặt công chúa…”
“Tướng gia, bản cung thật sự không phải muốn tranh giành với khanh, nhưng mà nếu chuyện này trở nên lộn xộn, bản cung làm sao ăn nói với phụ vương?” Ngọc Băng khéo léo tránh né, làm khó cả hắn và thái hậu. Nàng cũng không có nói dối a. Nếu chuyện này lộn xộn lên thật, nàng sẽ phải tốn công giải thích với cả nhà. Bất quá, câu nói đó của nàng lọt vào tai những người đang có mặt thì lại được hiểu theo một nghĩa khác.
“Được rồi, được rồi, cả hai nhà đều nhìn trúng Vân nhi. Đây là cái phúc của nó, nhưng mà Vân nhi còn quá nhỏ, vài năm nữa mới tới tuổi thành thân, lúc đó sẽ bàn tiếp vậy.” Thái hậu không quyết định được, vì thế hoãn binh.
Ngọc Băng không có ý kiến, đương nhiên là không có a. Mọi việc đều nằm trong sự tính toán của nàng, kết quả cũng thỏa mãn, còn ý kiến gì nữa. Lư Ngạc cũng không có ý kiến, hắn biết rõ hơn ai hết nhi tử của hắn không cách nào bì nổi đệ đệ của hoàng hậu, Định Đông thân vương tương lai. Có điều, sau khi cáo lui, hắn vẫn không cam tâm, vốn muốn giữ Tĩnh Dương công chúa làm lá bùa hộ mệnh, thuận tiện uy hiếp hoàng đế cho đại nghiệp sau này, không ngờ, lại bị ả nữ nhân lạnh lùng, vô duyên, vô cảm này phá hoại.
“Mẫu hậu, hôm nay nhi thần tới còn là vì một việc khác.” Ngọc Băng đợi phụ tử Lư Ngạc rời đi, mới nhẹ nhàng lên tiếng.
“Ân? Hoàng hậu còn có chuyện gì? Cứ nói, nếu ai gia giúp được sẽ không từ chối.” Thái hậu giờ này cũng có chút áy náy, người ta coi trọng nữ nhi của mình, mà mình lại ủy khuất người ta như vậy.
“Mẫu hậu, thứ nhi thần mạo muội. Mấy hôm nay nhi thần thấy thần sắc mẫu hậu không tốt lắm, phải chăng thường xuyên cảm thấy bức bối khó chịu?” Ngọc Băng thật lòng quan tâm. Diễn xong một màn kịch vừa rồi, tâm tình nàng cũng không thoải mái, nàng luôn hi vọng thái hậu có thể trở thành mẹ nàng, nàng biết thái hậu không thích nàng lắm, nhưng mà, nàng có lòng tin, chân tình có thể cảm hóa sắt đá, huống chi chỉ là tấm lòng của một người phụ nữ thiện lương.
“Nha? Sao hoàng hậu biết?” Thái hậu mở to mắt ngạc nhiên, đúng là mấy hôm nay tâm trạng của bà không tốt lắm, nói bệnh thì không đúng, mà nếu không phải bệnh thì là cái gì chứ? Thái y đến xem cũng chỉ kê vài đơn thuốc mát, không nói được gì.
“Mẫu hậu, người bình thường thỉnh thoảng khó chịu đôi chút cũng là bình thường. Hoàng gia của nhi thần có một số món ăn thích hợp dùng trong những lúc thế này. Vì vậy, tối nay trời trong gió mát, nhi thần chuẩn bị một vài món thanh đạm, muốn mời mẫu hậu di giá đến Phượng Nghi cung thư giãn một chút.” Ngọc Băng ôn nhu khuyên nhủ, đồng thời cũng khéo léo không để lộ chuyện bản thân có biết y thuật.
Sau một chút sững sờ, thái hậu đáp ứng. “Được. Tối nay ai gia sẽ đến chỗ con.” Kỳ thật bà không hề nghĩ tới Ngọc Băng lại tỉ mỉ như vậy. Nếu đã có cơ hội, bà cũng muốn gần gũi cô con dâu này, xem thử rốt cuộc nàng là người như thế nào.