Trời sáng, lúc nhóm người của Hoàng Kiệt khởi hành thì đoàn người bên chỗ Ngọc Băng cũng chuẩn bị một ngày mới.
Kỳ thật, suốt đêm, nàng căn bản không có ngủ, trong hoàn cảnh này mà đi buông lỏng cảnh giác thì thật sự vô cùng đáng chết, nàng chỉ lặng yên nhắm mắt dưỡng thần mà thôi. Chính vì vậy, khi thái dương vừa ló dạng, nàng đã mở mắt, ngồi dậy.
Rất nhanh, cũng không một tiếng động, một tấm khăn, một ít nước được đưa tới trước mặt nàng. Ngẩng đầu nhìn lên, là hai tiểu muội muội.
Nhẹ nhàng nở một nụ cười trong sương sớm, nàng cảm thấy ấm áp, vô luận là lúc nào, vô luận là ở cái dạng hoàn cảnh gì, nàng cũng không cô đơn, nàng có cha, có sư huynh, có đệ đệ muội muội, và bây giờ, có cả phu quân rồi.
“Tỷ tỷ,….” Tiểu cô nương mười sáu tuổi Vương Yến Chi khẽ lên tiếng. Trong nhóm Hoàng gia tướng phụ trách đám thích khách lần này, nàng là người dẫn đầu.
“Ừ.” Ngọc Băng phát ra một âm thanh xác nhận.
“Tỷ tỷ, khỏe không?”

Lại thêm một nụ cười hiền lành: “Muội nói đi?”
“Tỷ tỷ, gầy.”
“Nha đầu. Không có gì đáng lo như vậy, cất bộ mặt sầu thảm đó đi. Nói ta nghe một chút, muội định làm sao xử lý đám người trước mặt?”
Vương Yến Chi phụng phịu: “Tỷ tỷ lại chọc muội. Người ta nếu biết nên thu xếp như thế nào thì đã xử lý xong từ tối qua, cần gì phải để chúng ở đây bẩn mắt?”
“Dược tính có thời hạn nhất định, trước khi muội áp tải chúng về đến nơi sẽ hết hiệu lực, huyệt đạo thì sau bốn canh giờ nữa cũng tự động giải khai. Xem ra, hay nhất vẫn là đánh một trận sảng khoái, nhỉ?” Ngọc Băng cười, trêu chọc tiểu muội muội trước mặt.
Yến Chi giẫm chân: “Tỷ tỷ!”
“Phế bỏ võ công của chúng đi. Toàn bộ áp tải về cung, giao cho Hình bộ, như những nhóm trước thôi.” Ngọc Băng tâm tình tốt, nhún vai.
“Dạ biết, muội lập tức đi làm. Nhưng mà, tỷ tỷ cũng quá bá đạo đi. Làm gì có ai vứt kẻ địch sang một bên bằng thủ đoạn đó rồi thẳng lưng nằm ngủ như vậy chứ? Muội thấy, không cần chúng ta động thủ phế võ công, từ tối đến giờ bọn chúng cũng tức đến đứt hết kinh mạch rồi. Đúng là không tưởng tượng nổi mà. Ban đầu chúng muội còn đang chuẩn bị tinh thần đại chiến một trận cơ.” Đám cô nương xung quanh lập tức gật đầu phụ họa.
Ngọc Băng bật cười thành tiếng: “Ha ha. Xem ra đã để các muội thất vọng rồi. Vậy đi, bây giờ tỷ đi giải khai huyệt đạo, cũng cho bọn họ giải dược, để mọi người hảo hảo đấu một trận đàng hoàng, thế nào?” Hai mắt nàng cười đến cong cong, nhất tiếu khuynh thành. Nói thế nào cũng không nhìn ra vị cô nương đang ở giữa đám tiểu muội nói cười chọc ghẹo này là Thuận Thành hoàng hậu lạnh lùng băng lãnh ngày thường.
Một đám tỷ muội nói chuyện, cười đùa, hoàn toàn không đem hiểm cảnh trước mặt để vào trong mắt. Sinh mệnh của họ, chỉ có họ mới có quyền định đoạt, người khác, hừ, Lư Ngạc không thể, thích khách không thể, cả thiên hạ, không ai có thể.
Bất quá, hành động này, lời nói này lại thành công chọc cho đám người của ai đó đằng xa tức đến cành hông lộn ruột. Hành tội bọn họ một đêm chưa đủ hay sao mà bây giờ còn không kiêng kị gì hết đem sinh mạng của bọn họ đùa bỡn trong lòng bàn tay như vậy. Nếu đối phương thật sự là cao nhân thành danh, cũng không có gì để nói, đằng này chỉ là một đám nữ nhân vắt mũi chưa sạch, thủ đoạn hèn hạ mà thôi. Cái này đúng là có thể chọc người tức chết. Cảm giác muốn động không động được, muốn chửi không chửi được, cứ như thế không minh không bạch trở thành phế nhân, bị giao cho Hình bộ, trở thành trò đùa trong tay một đám người mà căn bản mình không để vào mắt, thật sự rất dễ khiến người ta phát điên, nhưng mà họ cũng không có cách nào phát tác, chỉ có thể trợn đến suýt rách luôn khóe mắt. Đáng hận hơn, hành động này của họ, đám tỷ muội nhà Ngọc Băng hoàn toàn không để ý.
À không, chúng ta đã tính sót mất một người, nói đến ủy khuất bực bội, không chỉ có Lư Ngạc và đám thích khách, còn có một đại nhân vật nữa, đang ở rất rất rất gần…
“Hừ.” Bách Lý Tịnh cáu gắt mở mắt, cũng ngồi dậy. “Thật không công bằng mà. Chư vị muội muội vừa xuất hiện, hai câu ba lời đã có thể chọc muội vui vẻ tới như vậy sao? Cười không ngậm miệng kìa. Sao lúc ở trước mặt ta, muội lại keo kiệt đến vậy? Tới tận tối hôm qua ta mới thấy được nụ cười của muội. Đúng là ông trời không có mắt mà.” Câu cuối cùng, hắn cố ý ngân dài, mày kiếm chau lại, ủ rũ nhìn trời xanh.
Lúc này, còn đâu bóng dáng một hoàng đế lãnh khốc vô tình nữa chứ? Bách Lý Tịnh rõ ràng đang mang bộ dáng tiểu hài tử làm nũng thủ sủng đây mà.

Nhìn bộ dáng ngộ nghĩnh của hắn, Ngọc Băng cũng chỉ cười, từ chối cho ý kiến. Chỉ tội cho đám muội muội của nàng, bị dọa đến ngây người, Uyển Nguyệt hoàng đế trong mắt thế nhân vốn lạnh lùng, quyết đoán, cao cao tại thượng, làm sao bây giờ lại trở thành như thế này rồi? Bọn họ có phải đang nhận nhầm người không đây?
Kỳ thực lúc nàng ngồi dậy, Ngọc Băng cũng đã sớm biết Bách Lý Tịnh cũng đồng thời thức dậy, hắn chẳng qua chưa chịu mở mắt ra, thế nên nàng mới không thèm ngó ngàng gì tới hắn, toàn tâm cùng muội muội tán gẫu như vậy. Kể ra, hoàng đế này của nàng cũng có nhiều mặt rất đáng yêu. Nghĩ tới đây, nụ cười treo trên bờ môi lại càng thêm rực rỡ.
“Vui như vậy sao?” Bách Lý Tịnh nhìn tiểu nhân nhi cười càng lúc càng vui vẻ, hắn làu bàu.
“Dĩ nhiên a. Huynh nói đi, nhìn bộ dáng bây giờ của hắn thật sự rất khôi hài, cộng thêm, muội vừa ngủ một giấc dậy, tâm tình sảng khoái, ngoài kia lại còn có một đống đồ chơi chờ muội thu thập. Sao có thể không vui đây?” Nói xong, nàng vươn tay chỉ về phía Lư Ngạc, hành động này của nàng trong vô thức đã khiến tất cả bọn chúng âm thầm nghiến răng đem mười tám đời tổ tông nhà nàng ân cần thăm hỏi một lượt.
Bách Lý Tịnh nghe xong cũng bị nàng chọc cười, được, nếu bộ dạng dọa người này của hắn đổi được nụ cười của giai nhân thì sau này hắn không thèm quản cái gọi là uy nghiêm gì nữa, ở trước mặt nàng, nhất định sẽ dụ nàng nói cười nhiều một chút. A ha ha!
“Mọi người chuẩn bị tinh thần thật tốt đi. Ta đoán, sắp tới sẽ là một trận đại chiến lớn nhất từ hôm qua đến giờ đấy. Lư Ngạc bị chúng ta khống chế, cắt đứt liên lạc với đồng bọn, nhất định chúng sẽ dồn hết toàn bộ sức lực, quyết một trận thư hùng. Ta thật sự muốn xem xem Lư đại công tử kia có bao nhiêu bản lĩnh đây. Đúng không, Tướng gia?” Ngọc Băng thu hồi toàn bộ tâm tình, trở lại bộ dáng thâm trầm, sâu không thấy đáy, lời nói vừa phát ra, một hòn sỏi cũng theo tay bay thẳng tới, giải khai huyệt đạo của Lư Ngạc. Nàng cũng không muốn độc thoại. Nếu hắn đã dám đến đây, nàng cũng không ngại việc phải xắn tay áo động thủ.
Huyệt đạo vừa được khai thông, Lư Ngạc lập tức nhỏm dậy, tuy dược tính vẫn còn, hắn căn bản không có sức vận công, nhưng cử động bình thường thì không vấn đề gì. Hắn cười ngạo nghễ: “Không sai, nhưng mà, ngươi đoán đúng thì sao, nhi tử của ta nếu không nhận được mệnh lệnh sẽ dốc toàn bộ lực lượng, chúng ta có tử sĩ, có địa lôi, có cung tiễn. Đặc biệt, số lượng nhân mã đợt này, ta không tin bằng vào đám tiện tỳ các ngươi, có thể thoát thân an toàn. Lão phu nhất thời sơ suất, bại trong tay ngươi, nhưng trên đường đến suối vàng, nhất định bắt phu thê ngươi lót xác. Dù sao, đại sự thành công, hoàng vị kia cũng sẽ thuộc về Lư gia chúng ta, thuộc về nhi tử của ta, cũng không nhất định phải là lão phu ngồi.”
“Không hổ là Tể tướng mà phụ hoàng chọn. Gặp chuyện như vậy vẫn có thể trấn tĩnh, định lực thật sự đáng khâm phục.” Bách Lý Tịnh âm hàn lên tiếng. Trong bụng hắn cũng bắt đầu lo lắng, nếu thật sự như Lư Ngạc nói, e rằng trận đấu sắp tới sẽ vô cùng gian truân, đơn đả độc đấu hắn không sợ, nhưng mà dù sao ‘mãnh hổ vẫn là nan địch quần hồ’.
“Khâm phục? Hừ, ta thì lại không phục chút nào. Có bản lĩnh, hảo hảo đấu một trận, sử dụng thủ đoạn như vậy, có thắng cũng là bất võ.” Lư Ngạc khiêu khích.
“Trò khích tướng đó của ngươi, vô dụng.” Vương Yến Chi khinh thường ném cho hắn một câu kết luận. “Cái này là chiến trường nha, nếu ngươi không chết thì ta chết, giữ lại mạng đã là hay rồi, có phải võ lâm đại hội tranh chức minh chủ đâu mà nói chuyện đơn đả độc đấu? Ngươi cho là hoàng thượng với nương nương rỗi rãi à? Còn nữa, nói tới thủ đoạn, hình như người dùng thủ đoạn trước là ngươi thì phải, nếu không, cục diện ngày hôm nay sao lại thành ra như thế này? Cái này gọi là trời tạo nghiệt có thể tránh, người tạo nghiệt không thể sống. Lần say có muốn động tâm tư thì phải nhìn xem đối thủ là ai. Hừ.” Đầu óc có đụng trúng chỗ nào không vậy trời? Muốn tỉ thí với tỷ tỷ của nàng hả. Ặc ặc, đúng là chuyện cười hay nhất thế kỷ mà.
Lười vô nghĩa với hắn, đám Vương Yến Chi cũng lập tức động thủ, phế bỏ toàn bộ võ công, trói đám người lăn lóc lại thành một đoàn, chuẩn bị áp tải về kinh.
Đúng lúc bọn họ từ biệt chuẩn bị lên đường thì Ngọc Băng đột nhiên cảm thấy một chuỗi bất an nổi lên, nàng gọi giật lại. “Khoan đã, Mai nhi!”
Lục Hàn Mai và Hoàng Tuyết Mai đồng loạt dừng lại, bốn mắt nhìn nhau rồi nhìn Ngọc Băng, rốt cuộc tỷ tỷ là đang gọi ‘Mai nhi’ nào?
“Cả hai.” Như đoán được suy nghĩ của hai tiểu muội, Ngọc Băng cất lời tiếp: “Ta không yên tâm ca và Kiệt nhi, Lư Tiểu Uyển cũng ở đó, nữ nhân thật sự đôi lúc có những suy nghĩ rất không bình thường, họ đều là nam nhân, e là không ổn.”

“Vậy tỷ tỷ muốn muội và tiểu Mai đi hỗ trợ?” Lục Hàn Mai khẽ cau mày.
“Không sai. Lập tực cưỡi khoái mã lên đường. Tuy nói bọn họ đã vòng đi đường khác, nhưng mà Lư Ngạc tuyệt không thể coi thường. Ta không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Thái hậu không biết võ công, còn Tĩnh Dương công chúa chỉ có thể coi như biết cầm kiếm, không có kinh nghiệm thực chiến. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.”
Bách Lý Tịnh thấy thê tử đột nhiên nói vậy, hắn cũng cảm thấy không tốt lắm, mày kiếm cũng cau lại: “Nếu như vậy, thêm hai người, có giúp được gì không?”
“Chính vì vậy,” Ngọc Băng chậm rãi rút từ trong áo choàng ra một tấm lệnh bài đen nhánh, giao nó cho Lục Hàn Mai. “Họ chỉ đi bộ, tính toán theo lộ trình, con đường mà bọn họ sắp đi qua chính là địa bàn của Ngọc Giản môn. Trong tình huống xấu nhất, dùng thân phận ‘võ lâm thánh sứ’ nhờ họ giúp đỡ.”
Hàn Mai, Tuyết Mai gật đầu mang Huyền Mộc lệnh cất kỹ, lập tức giục ngựa ra roi băng đường tắt, gấp rút lên đường.
“Băng nhi, muội quen với Ngọc Giản môn gì đó sao?” Bách Lý Tịnh thắc mắc. “Còn nữa, tấm lệnh bài đó là vật gì? Sao ta chưa từng thấy qua? ‘Võ lâm thánh sứ’ là thân phận gì?”
“Nói cho huynh thêm một bí mật. Cũng là bí mật cuối cùng. Cái đó là Huyền Mộc lệnh, tín vật của võ lâm minh chủ.” Ngọc Băng nói hết câu thì yên lặng, chờ phản ứng của hắn.
“Cái gì?” Hai mắt mở lớn, Bách Lý Tịnh không tin vào tai mình. “Võ lâm minh chủ? Muội?”
Ngọc Băng khẽ gật đầu, khẳng định nghi ngờ trong lòng hắn. “Huyền Mộc lệnh là thánh vật của võ lâm, do các đời minh chủ tiếp quản, Huyền Mộc lệnh tổng cộng có mười hai tấm, là đại biểu cho thân phận võ lâm minh chủ, thấy lệnh bài như thấy người, có năng lực hiệu triệu người của hắc bạch hai phái trong thiên hạ. Sứ giả mang Huyền Mộc lệnh đi truyền lệnh của minh chủ vốn được giang hồ tôn xưng là ‘võ lâm thánh sứ’.”
Bách Lý Tịnh ngẩn người, bí mật này thật sự quá lớn. Nếu nói, sự kiện Hoàng gia tướng tồn tại vốn đã rất kinh tâm động phách thì sự kiện này lại càng là một tiếng pháo oanh tạc giữa thanh thiên. Hoàng gia tướng tuy có mang tới bất ngờ, nhưng cũng không có gì khó hiểu, còn đằng này, nữ tử mảnh mai trước mặt hắn lại chính là thần nữ trong truyền thuyết, kỳ tài luyện võ ngàn năm mới có một lần, minh chủ võ lâm trẻ tuổi nhất trong lịch sử? Thần kỳ hơn, nàng lại chính là thê tử của hắn a! Vẫn biết võ công nàng bất phàm, nhưng hắn vốn cũng chỉ nghĩ do nàng xuất thân võ tướng, từ nhỏ đã trong kiếm cung học nghệ thành tài, thật sự không tưởng tới…
Ngây ngốc hồi lâu, hắn chậm rãi cất tiếng: “Bách Lý Tịnh ta rốt cuộc có tài đức gì mà kiếp này lại được lão thiên ưu ái tới như vậy? Tặng cho ta một bảo vật trân quý nhất thiên hạ.” Ánh mắt hắn nhìn nàng ngập tràn nhu tình, tôn trọng, yêu thương. Tiểu nương tử của hắn đứng trong nắng ban mai, thanh cao, tinh khiết, từng đường nét trên gương mặt nàng đều là sản phẩm hoàn mỹ của tạo hóa, là kết tinh của kim cổ mỹ nhân. Nhưng điều khiến hắn nghiêng mình nể phục chính là trí tuệ, là năng lực, là con người chân thật của nàng. Ôn nhu nhưng không nhu nhược, mềm mỏng nhưng lại hết sức kiên cường. Luận nhu, nàng nhu hòa hơn cả nước, nhưng một khi địch nhân trước mặt, muốn chèn ép nàng, dẫm đạp nàng, ngươi sẽ thấy sự quật cường, kiên nghị, và năng lực của nàng trỗi dậy, mạnh mẽ như sóng biển, lớp sau xô lớp trước, triền miên không thấy điểm ngừng. Ngươi cứng một, nàng cương liệt mười, vĩnh viễn để ngươi đoán không ra, tính không tới, ngờ không được, giằng co một hồi, tới cuối cùng, cũng phải cam bái hạ phong.
Ngọc Băng không nói gì, chỉ vươn tay ra, chủ động, lần đầu tiên, siết nhẹ bàn tay to rắc chắc của hắn: “Lên đường thôi, hôm nay sẽ lại là một ngày dài. Chuyện của chúng ta, sẽ còn rất nhiều thời gian cùng nhau từ từ tháo gỡ. Muội đã nói qua, cái huynh có, là thời gian, cả đời.”