Marlie cựa quậy và đột ngột tỉnh giấc, giật mình khi nhận ra có ai đó trên giường với nàng. Nàng biết anh là ai, đã nhớ lại tất cả, nhưng vẫn còn giây phút hoảng loạn đầu tiên khi nhận thức điều chỉnh với thực tế. Anh cũng đã ngủ với nàng đêm hôm kia, nhưng lúc đó nàng không hề biết gì. Đây là lần đầu tiên nàng thức dậy với một người đàn ông rất rắn chắc, rất ấm áp nằm gần bên nàng, một cánh tay nặng trịch gác ngang bụng nàng và kéo nàng xuống giường. Thật tốt vì anh đã ôm nàng, nàng nhớ lại, vì anh chiếm gần hết diện tích, và nàng đã có thể ngã khỏi giường nếu anh không ôm cứng lấy nàng.

Nàng xoay đầu để nhìn anh, bị mê hoặc bởi sự lãng mạn khi có một người đàn ông khoả thân trên giường nàng, khi có Dane khoả thân nằm trên giường nàng. Nàng thưởng thức giây phút ấy, một ốc đảo nhỏ bé và yên bình của hạnh phúc.

Ánh sáng ban mai dìu dịu, được lọc qua một màn mưa nhẹ, lấp lánh trên những đường cong của vai anh. Nàng khẽ đặt tay lên khớp vai, cảm nhận da thịt đàn hồi mát lạnh của anh, sức mạnh của các cơ bắp thả lỏng bên dưới lòng bàn tay nàng. Anh cựa quậy vì cú chạm của nàng, kéo nàng vào sát hơn những đường cong của cơ thể anh trước khi ngừng lại với một tiếng gầm gừ trong giấc mơ ban sáng.

Nhiệt lượng toả ra từ anh như của một con thú khoẻ mạnh, bất chấp bề mặt mát lạnh của làn da. Nàng cảm thấy ấm áp và gần gũi như thể những tấm ga giường được quấn quanh người nàng, chứ không phải là đang nằm thành một đống vuông góc với nền nhà.

Suốt cả đời mình, nàng chưa từng biểu lộ về mặt thể xác bởi những rào cản tinh thần luôn chắn ngang đường. Nhưng những tổn thương về mặt tâm lý do bàn tay Gleen gây ra cho nàng đã huỷ hoại những rào cản ấy, và đêm qua Dane đã cho nàng thấy một cách sinh động, nhiều lần liền, rằng giờ đây nàng có thể dâng chính mình cho thể xác.

Nàng cảm thấy run lên vì vui sướng trước thế giới mới mẻ mà anh đã mở ra, một thế giới nàng đã tưởng mãi mãi đóng lại với nàng. Nàng yêu anh, và anh đã chiếm giữ thân thể nàng, và cho nàng thân thể của chính anh. Nàng đã luôn cô đơn trong bóng tối, nhưng không phải đêm qua, và nàng hiểu rằng anh đang nói điều đó bằng cơ thể mình, bằng cơn đói khát của mình. Vẫn còn cái chết, phải, nhưng cuộc sống song hành cùng với nó. Vẫn còn quỷ dữ ở ngoài kia, nhưng giữa họ đã có niềm sung sướng, một sự tán dương cơ bản và vui vẻ của cuộc sống và xác thịt. Nàng đã luôn luôn bảo vệ bản thân mình khỏi thế giới, khác biệt kể từ khi ra đời bởi những khả năng của nàng, trong khi anh miệt mài lao vào và chế ngự những cơn sóng nóng bỏng, bốc đồng. Anh mãnh liệt và sống động trong sự dữ dội của mình, chạm mặt với cuộc sống trong những điều kiện của chính nó và bước ra như người chiến thắng. Đêm qua, với Dane, nàng đã được giải thoát khỏi những giới hạn do chính nàng định ra.

Và bây giờ tay võ sĩ to lớn đang nằm hoàn toàn khoả thân, hạnh phúc trên giường nàng. Nàng có toàn quyền với cơ thể mạnh mẽ của anh, để khám phá và khêu gợi theo ý nàng. Nàng cảm thấy như một đứa trẻ ở công viên trò chơi, một nhà thám hiểm đang mở cánh cửa phong kín kho báu. Có quá nhiều thứ để nhìn và nhiều việc để làm, và nàng run rẩy sung sướng trước các khả năng. Để hoàn toàn nghe theo nhu cầu của cơ thể nàng, để tìm ra chính xác những nhu cầu đó là gì – nàng gần như không thể chịu được.

Nàng xoa tay trên khắp ngực anh, thích thú vì đám lông ngực dày, xoăn thô ráp bên dưới tay nàng. Dưới lớp lông là một lớp cơ bắp cứng như đá, rắn chắc và ấm áp. Nàng tìm thấy hai núm ngực của anh, hai hình tròn phẳng màu nâu với hai điểm nhỏ xíu ở giữa, những điểm cứng lại khi nàng chạm vào chúng. Bị mê hoặc, nàng chà ngón tay qua một trong hai điểm nhỏ xíu và thấy da anh siết lại.

Một âm thanh đùng đục trong ngực anh khiến nàng nhìn lên. Anh đã thức dậy, đôi mắt nâu sụp mí và ngái ngủ. Ở xa bên dưới, anh bắt đầu ngỏng lên và dài ra, đâm vào bụng nàng. "Thích cái mà em nhìn thấy không?" Giọng nói buổi sáng sớm của anh giống như một tiếng sấm từ xa, thô và gần như không rõ lời.

"Rất thích." Giọng của chính nàng cũng thỏ thẻ hơn bình thường.

Anh nằm lăn ngửa ra, choãi rộng hai tay hai chân. "Vậy thì hãy nhìn kĩ vào."

Sự cám dỗ là không thể cưỡng lại được. Mặc dù họ đã làm tình vài lần, nhưng đều là trong bóng tối. Nàng vẫn chưa nhìn thấy cơ thể người tình của nàng, chỉ cảm nhận được anh. Giờ khi anh đã cho phép, không đời nào nàng cưỡng lại được sự ham thích của mình. Nàng quỳ trên gối, không e thẹn và không để ý tới sự khoả thân của mình, chăm chú khám phá lãnh thổ mới mẻ và tuyệt vời này.

Nàng đặt cả hai tay lên ngực anh và dùng ngón cái vòng quanh núm ngực, thích thú theo dõi chúng lại cứng lên. Nàng nhìn vào anh, đôi mắt phát sáng vì khám phá. "Anh cũng thích thế."

Anh nuốt nước bọt. Anh đang thở mạnh, lồng ngực anh nở ra vì lực co bóp. "Ừ. Rất thích."

Tim anh gần như ngừng đập trước nụ cười toả sáng nàng dành cho anh.

Nàng quay sự chú ý của mình trở lại thân thể anh, cúi xuống và vòng quanh một núm ngực bằng lưỡi nàng, rồi khẽ mút vào. Anh nén một tiếng rên khi cơn rùng mình xuyên suốt người anh. Nàng di chuyển sự chú ý tới bên núm kia, đối xử với nó cũng dịu dành như thế trong khi tay nàng trượt quanh lồng ngực anh, ôm theo hình dáng và cảm nhận anh, ghi nhớ làn da anh.

Dane hít vào thật mạnh, nắm chặt lấy đệm khi anh cố kiểm soát bản thân. Ôi, Chúa ơi, anh quá muốn chạm vào nàng, anh gần như không chịu đựng nổi. Anh chưa từng cảm thấy điều gì dịu dàng không gì cưỡng nổi, đau đớn sâu sắc như khi nàng chậm rãi khám phá cơ thể anh, và anh có cảm giác rằng nó sẽ còn tệ hơn nữa.

Nàng di chuyển bàn tay lên đám lông dưới cánh tay anh, thích thú sự láng mượt có vẻ quá trái ngược trên một người đàn ông cứng rắn như thế. Da anh, ở những vùng kín, được che chắn đó cũng mượt mà như da nàng.

Lớp lông dày trên ngực anh hẹp lại thành một đường thẳng chạy xuống trung tâm ổ bụng, vòng quanh rốn, rồi lại trải ra trên bộ phận bên dưới của anh. Nàng dùng một ngón tay di theo đường thẳng đó xuống dưới, dưới, dưới nữa cho tới khi bàn tay nàng chà qua vật cương cứng của anh. Nàng dừng lại, rồi xoay bàn tay và ôm trọng anh trong những ngón tay nàng. Anh phát ra một tiếng rên run rẩy, và chân anh nhấc lên nhấc xuống không ngừng, rồi anh lại nằm yên một lần nữa. Marlie nâng bàn tay kia của nàng lên và giữ anh giữa hai lòng bàn tay nàng, khám phá anh với sự thích thú mê mải. Nàng vẫn còn choáng váng trước những sự tương phản, cái lạnh chứa bên trong nó sức nóng mê người, làn da mềm nằm bên trên sự cứng rắn như sắt. Anh rất dày, và co thắt vì bị khuấy động. Nàng nghĩ về việc mang cái vật dày dặn đó trong cơ thể nàng, và càng thấy thích thú hơn; nàng có thể nghe thấy chính mình đang thở, trong những hơi thở ngắn, gấp gáp. Máu của nàng ca hát trong huyết quản và nàng cảm thấy quá ấm, da nàng quá căng.

Sự nam tính thuần khiết của anh quả là đẹp. Nàng ôm anh trong hai bàn tay nàng, rất dịu dàng và cơ thể mạnh mẽ của anh cong lên. Anh run rẩy từ chân đến đầu. "Xin Chúa rủ lòng thương," anh nói bằng giọng nghèn nghẹt.

"Chúa ư?" nàng khẽ hỏi. "Hay là em?" Nàng thấy quay cuồng khi cảm nhận sức mạnh giới tính của chính nàng trên anh.

"Em. Hay cả hai. Anh không quan tâm."

Những chỗ thầm kín của nàng ẩm ướt và sưng phồng, co thắt vì nhu cầu. Sex, thậm chí cả trong đêm qua với Dane, đã luôn là cái gì đó được làm cho nàng. Lần này nàng muốn, cần, được kiểm soát cơ thể của chính nàng, và của anh. Nàng muốn mang lại niềm sung sướng cũng như tìm kiếm nó. Nàng muốn có sự tự tin về mặt tình dục như của một người phụ nữ không có nỗi sợ hãi nào, không có rào cản nào. Nàng mệt mỏi với các rào cản rồi.

Với một tiếng thở dài nhẹ như gió xuân nàng trèo lên người anh, ngồi ngang trên người anh và giữ anh chắc chắn khi nàng chọn vị trí và hạ mình xuống từ từ. Nàng đau; nàng cắn môi trước sự khó chịu khi da thịt mềm mỏng của nàng giãn ra để chấp nhận anh. Nhưng cũng có một cảm giác tuyệt vời khi vật ấm áp và cứng chắc đó ấn sâu hơn vào bên trong nàng khi nàng từ từ chiếm lấy anh, và lưu luyến trong việc làm ấy, chậm rãi từng phân một. Cảm xúc quá tuyệt diệu đến nỗi nàng nhấc mình lên gần như hoàn toàn khỏi anh và bắt đầu lại lần nữa. Và lần nữa.

Hai nắm đấm của Dane xoắn xít trên ga giường, và mồ hôi túa ra trên trán anh. Nàng chỉ mới chiếm lấy anh một nửa trước khi trượt lên lần nữa, và anh nghĩ anh chắc sắp hú lên như điên. Anh không dám chạm vào nàng, vì nếu làm thế, anh sẽ mất kiểm soát. Đây là buổi trình diễn của nàng, từ đầu đến cuối. Khuôn mặt nàng trang nghiêm, mơ màng, mải miết khi nàng khám phá niềm sung sướng nàng có thể lấy ra từ cơ thể của anh. Nàng không quan tâm đến gì khác ngoài những cảm xúc của cơ thể nàng khi nàng trượt lên và xuống trên anh, nhưng anh không cảm thấy bị vứt ra ngoài rìa. Nhìn nàng học hỏi về khả năng tình dục của chính nàng cũng làm anh khuấy động như bất kì điều gì khác trong đời anh, và cái cách nàng làm việc đó đang giết anh vì sung sướng.

Marlie nhắm mắt lại trước cơn đam mê và niềm khoái lạc dâng trào gần như làm nàng choáng ngợp. Tất cả những gì nàng đã học được vào đêm trước không là gì so với điều này; giờ đây cơ thể nàng đã biết có một đỉnh điểm siêu phàm đang chờ đợi, và nó thưởng thức từng phân trên con đường vươn tới đó. Nàng đấu tranh chống lại nhu cầu vội vã lao đến đích. Nàng muốn nhấm nháp từng sự bùng nổ cảm xúc tuyệt vời này ở sâu trong người nàng khi nàng nhấc mình khỏi anh, cảm nhận lực ma sát của dương v*t anh trên những thớ thịt cực kì nhạy cảm của nàng, theo sau nó là giây phút thâm nhập sâu hơn không gì mô tả được khi nàng lại chiếm lấy anh lần nữa. Nàng rên rỉ thành tiếng, cảm nhận cơn cực khoái đang ngày càng tới gần không gì ngăn cản được. Vẫn chưa, nàng mơ màng nghĩ. Nàng đang quá thích thú với điều này. Không cần phải vội.

Dane quằn quại trên ga giường. Ôi, Chúa ơi, nếu nàng không nhanh lên, anh sẽ chết mất. Cái cách mơm mớm mà nàng đang ở trên anh gần như tăng áp lực không ngừng lên phần cơ thể sưng phồng của anh. Một tiếng rên lớn thoát ra khỏi lồng ngực anh. Anh muốn đâm, thật sâu, cần được đâm hơn bất kì lúc nào khác trong đời, nhưng anh từ chối để mình làm vậy. Có những lần nhu cầu của anh sẽ được đặt lên trên. Tuy nhiên, lần này là của Marlie. Anh run rẩy với niềm khoái lạc tăng cao. Anh nghĩ trái tim anh sắp nổ tung; anh biết chắc là con gà trống của anh sẽ nổ.

Giờ nàng đang rất ướt, và nhịp điệu của nàng đã trở nên nhanh hơn. Tấm ga trải giường lỏng ra khi anh kéo nó. Anh cong người lên, cơ thể anh cứng đờ đến nỗi toàn bộ trọng lượng của anh chỉ được đặt trên hai gót chân và hai vai. Một màn sương phủ mờ mắt anh.

"Marlie." Âm thanh phát ra từ yết hầu, giọng anh gần như không nhận ra được. Bất chấp chính mình, anh đang cầu xin. "Sâu hơn... xin em. Sâu hơn. Hãy chiếm nốt... phần còn lại... đi."

Nếu nàng có nghe thấy anh, thì nàng cũng không phản ứng. Nàng đang lạc mất trong hồ cảm xúc của chính mình, không còn vướng bận điều gì. Bàn tay nàng xoè trên ngực anh, mắt nàng nhắm lại. Hông nàng giật lên. Một tiếng nức nở không nhận ra đuợc thoát khỏi đôi môi nàng, và với cơn rùng mình mạnh mẽ nàng hạ thấp mình xuống hết mức, toàn bộ cơ thể nàng đầu hàng niềm sung sướng đang lấp đầy nó.

Sự co thắt theo nhịp của những thớ thịt bên trong nàng đã thổi bay chút kiểm soát cuối cùng của anh thành từng mảnh vụn. Với một tiếng gầm gay gắt, bùng nổ anh thả nắm tay trên ga giường ra và tóm lấy cặp hông đang dâng lên của nàng, ép nàng đi xuống khi hông của anh dâng lên, đẩy toàn bộ chiều dài của anh vào nàng. Anh lên đỉnh với cú đâm đầu tiên, cực khoái nổ bùng trong anh với dòng chảy mạnh mẽ khi anh rùng mình bên dưới nàng, khoá chặt nàng vào với anh bằng đôi tay thô bạo, không cách gì phá vỡ được, cho đến khi cả hai người đã vượt qua và nàng nằm sõng soài trên ngực anh. Nhịp tim của họ đập cùng với nhau, làm cả hai run rẩy từ bên trong.

Anh cảm thấy anh sẽ không bao giờ có đủ sức di chuyển lần nữa. Nàng cảm thấy như mình là sáp nóng, tan chảy ra và rải đều khắp người anh. Không ai trong hai người chịu được sự tách biệt của cơ thể.

Một tay anh vuốt dọc lên sống lưng nàng, cảm nhận hình dáng cơ thể nàng. Anh không biết đã từng làm tình với bao nhiêu phụ nữ trong đời này, nhưng anh biết rằng những cảm xúc của anh trước đó không là gì cả nếu so với cảm nhận của anh bây giờ. Không có người phụ nữ nào như Marlie; mọi thứ về nàng đều mới mẻ. Trước đây anh chưa từng thích thú đến thế trước những chi tiết trên cơ thể một người phụ nữ, sự nữ tính mềm mại và toả hương. Trước đây anh chưa bao giờ tập trung mãnh liệt đến thế vào một người phụ nữ, đến nỗi anh thấy được mọi biểu cảm nháng qua và đọc được mọi sắc thái cảm xúc của nàng. Từ lúc ban đầu anh đã nhận thức được từng động thái nhỏ nhất của nàng, cơ thể và các giác quan của anh đăm đắm vào nàng. Anh thậm chí không thể nhớ được tên người tình cuối cùng của anh; chỉ có mình Marlie mà thôi.

Nhưng bất chấp anh muốn trải qua phần còn lại trong ngày ngay tại nơi anh đang ở nhiều đến thế nào, những con số điện tử màu đỏ trên chiếc đồng hồ cạnh giường tiếp tục ghi chép trong im lặng dòng chảy bất tận của thời gian. Đã tám giờ mười lăm phút. Anh phải tắm và cạo râu, ăn sáng, và có mặt ở thành phố lúc mười giờ.

"Anh phải đi," anh lẩm bẩm.

Nàng không ngẩng đầu lên khỏi ngực anh. Anh tiếp tục vuốt ve xương sống của nàng. "Đi đâu?"

"Tới đồn. Bọn anh có cuộc họp với trung uý vào lúc mười giờ."

Nàng không căng thẳng, nhưng anh cảm thấy sự bất động của cơ thể nàng. "Về chuyện đêm qua?"

"Ừ. Đúng là hắn."

"Em biết." Nàng dừng lời. "Giờ chuyện gì sẽ xảy ra?"

"Bọn anh sẽ tập trung tất cả các chi tiết đã có trong cả hai vụ án, cố tìm xem hai nạn nhân có điểm chung gì. Thành lập một đội trọng án tập trung vào gã này. Có lẽ báo cho cả FBI nữa."

Nàng nói đều đều, "Nếu anh cần em kể lại một lần nữa, em sẽ làm."

Anh biết lời đề nghị đó sẽ bắt nàng trả giá ra sao, và anh biết nàng đã sẵn sàng gồng mình lên để trả nó. Nàng sẽ đối mặt với sự nhạo báng, nghi ngại, ngờ vực; đó là cái nàng đã nhận được từ anh, bất chấp việc anh bị nàng thu hút, anh gần như không thể nghĩ thông suốt. Nàng biết nàng đang để mình dính vào chuỵên gì, và sẵn lòng làm việc đó dù thế nào đi nữa.

Anh ôm siết nàng. "Anh không muốn để em chịu đựng điều đó."

"Nhưng anh sẽ làm nếu anh phải làm."

"Ừ."

Trước sự nhẹ nhõm của anh, nàng không cảm thấy bị tổn thương. Nàng chấp nhận điều phải làm. Anh vuốt tóc nàng. "Có chuyện anh cần nói với em," anh miễn cưỡng nói. "Anh không muốn em phải đọc về chúng trên giấy tờ, hay xem trên bản tin."

Nàng chờ, biết rằng điều đó sẽ rất tệ. Dane ước sao anh không phải kể với nàng, nhưng anh đã trì hoãn nó lâu nhất có thể rồi. Ngày hôm qua nàng không có tâm trạng nào mà xem tin tức, nhưng hôm nay lại là chuyện khác. Anh không muốn nàng ở một mình lúc phát hiện ra.

"Ansel Vinick đã tự sát đêm hôm thứ Sáu."

Hơi thở nàng đang cố nín thoát ra thành một tiếng thở dài. Quá nhiều đau đớn, nàng buồn bã nghĩ.

"Vậy là ba người," nàng nói. "Trong một tuần, hắn đã giết ba người."

"Bọn anh sẽ tóm được hắn," Dane đảm bảo với nàng, mặc dù cả hai đều biết còn lâu đó mới là điều chắc chắn. Anh nhìn vào đồng hồ lần nữa. Tám giờ hai mươi.

Anh lăn người nàng để nằm lên trên, rồi nhẹ nhàng tách hai thân thể. "Muốn tắm với anh không?"

Nàng cũng nhìn vào đồng hồ. "Không, em sẽ nấu bữa sáng trước. Khi nào anh xong thì bữa sáng cũng sẵn sàng."

"Okay. Cám ơn cưng."

Buồn cười trước việc anh đã nhanh chóng chấp nhận lời đề nghị nàng nấu ăn cho anh ra sao, nàng mặc quần áo và đi vào trong bếp. Nàng thường ăn đơn giản, ngũ cốc và hoa quả, nhưng một người đàn ông cỡ như anh chắc phải cần nhiều hơn thế.

Nàng châm một bình cà phê, rồi lôi cái chảo làm bánh quế hiếm khi dùng của nàng ra. Trong khi nung nóng chảo nàng nhào một bát bột pha sẵn. Anh sẽ ăn bao nhiêu nhỉ? Nàng không thể ăn hết một cái, nhưng nghi là anh có thể ăn hết hai thậm chí là ba cái mà không vấn đề gì.

Nàng có thể nghe thấy tiếng vòi hoa sen mở, nghe thấy anh đang huýt sáo. Máy pha cà phê rít và nổ lốp bốp đúng kiểu đặc trưng của những chiếc máy pha cà phê. Nàng đang nấu bữa sáng cho anh. Tính chất gia đình của việc đó làm nàng choáng váng, và cánh tay nàng thõng xuống bên người. Nàng chưa bao giờ nấu bữa sáng, nấu bất kì một bữa ăn nào, cho bất kì một người nào khác trong đời nàng.

Trong sáu năm nàng đã cần mẫn xây dựng một cuộc sống an toàn, bí mật, bình thường, và vững chắc. Vậy mà trong một tuần cuộc sống của nàng đã bị thay đổi hoàn toàn, và nàng vẫn đang phải vật lộn để lấy lại thăng bằng. An toàn, bí mật, và bình thường đã bị gạt ra lề; giờ, rõ ràng là cả sự cô độc của nàng cũng đã ra đi nốt. Đó không phải là một thứ mà nàng căm ghét; nàng đã thích thú với việc được làm mọi thứ theo ý muốn của mình, được thức đọc sách suốt đêm nếu nàng muốn, được ăn bất kể món gì mà ngay lúc nàng thấy thích. Trước Gleen, nàng đã rất muốn có một mối quan hệ, một cuộc hôn nhân, những đứa con. Tuy nhiên, sau Gleen, nàng đã chỉ muốn được để yên một mình.

Thay vào đó, lúc này đang có một người đàn ông trong phòng tắm của nàng. Không chỉ là một người đàn ông bất kì, mà là Dane Hollister: hắc ám, thô ráp, dữ dội đến đáng sợ, một thanh tra cảnh sát không bao giờ đi bất kì nơi nào mà không trang bị vũ khí – và là người đàn ông rộng lượng nhất mà nàng đã từng gặp. Anh đem cho chính bản thân mình theo cách nàng chưa từng mơ đến, xét đến sự ác cảm của buổi đầu gặp gỡ giữa họ. Anh đã tới với nàng không hề do dự, sau tiếng kêu gọi giúp đỡ tuyệt vọng của nàng vào đêm thứ Sáu, và kể từ đó nàng chỉ có thể nhìn thấy sự dịu dàng trong anh. Nàng đã bị anh thu hút từ trước đó, nhưng đã phải lòng anh vì tấm lòng rộng lượng không dè dặt ấy. Nàng cần anh, và anh đã ở đó. Chỉ đơn giản như thế mà thôi.

Nàng nghe thấy tiếng tắt vòi hoa sen, rồi nước chảy trong bồn rửa khi anh cạo râu. Nàng làm nốt những khâu chuẩn bị cho bữa sáng: phủ một lớp đường kính lên bánh quế, dâu tươi, và si-rô đang được làm nóng trong lò vi ba. Nàng đang rót cà phê ra thì anh bước vào bếp. Anh chỉ mặc độc một chiếc quần, và hai đầu gối nàng lả đi khi nhìn thấy bờ ngực rộng, đầy cơ bắp ấy. Mái tóc anh ẩm ướt và mặt anh vừa cạo râu nhẵn nhụi, với hai vết xước nhỏ trang trí cho cái cằm của anh. Nàng hít thở thật sâu, tóm lấy làn hương ẩm, thơm mùi xà phòng và vị đàn ông của anh.

Anh mỉm cười khi trông thấy bữa ăn đang chờ mình. "Bánh quế," anh nói một cách biết ơn. "Anh đang tưởng là ngũ cốc cơ."

Nàng cười. "Đó là thứ em thường ăn."

"Anh thường tóm lấy một cái bán rán (doughnut), hay một cái bánh quy ăn sẵn." Anh ngồi xuống và bắt đầu ăn với sự thích thú rành rành. Nàng chắt lưỡi một cách quở trách. "Toàn là ba mớ đồ béo và cholesterol."

"Đó là những gì Trammell nói."

"Hai anh đã là đồng sự được bao lâu rồi?" Nàng đã không ở gần Trammell nhiều lắm, nhưng nàng thích anh ta. Anh ta làm nàng nhớ tới một con báo, lanh lẹ và đẹp lạ, với cùng một sức mạnh mềm dẻo và nguy hiểm như thế.

"Chín năm. Bọn anh cùng chung một xe tuần tra với nhau trước khi đỗ làm thám tử, cùng một lúc." Dane tiếp tục cần mẫn ăn bánh quế với sự hưởng ứng rõ ràng.

"Thế còn lâu hơn phần lớn các cuộc hôn nhân đấy."

Anh cười toe toét. "Ừ, nhưng nếu anh phải ngủ với hắn, thì nó sẽ không tồn tại nổi lấy một ngày."

"Anh đã bao giờ kết hôn chưa?" Nàng cắn môi ngay khi câu hỏi thành tiếng. Sự riêng tư của chính nàng đã được đặt ở một vị trí quan trọng gần hết cả đời nàng đến nỗi nàng hiếm khi hỏi bất kì một câu hỏi cá nhân nào. "Thôi. Quên em vừa hỏi đi."

"Tại sao?" anh nhún vai. "Anh không quan tâm chuyện em đã hỏi. Anh chưa từng kết hôn, chưa từng đính hôn." Anh hắng giọng, rõ ràng cảm thấy điều đó cần phải giải thích một chút. "Nhưng anh là đàn ông trăm phần trăm[1]."

"Em thấy rồi," nàng nói cộc lốc.

Anh cười toe, ánh mắt nâu di chuyển ấm áp khắp người nàng. "Để em ghi lại nhé, anh ba mươi tư tuổi. Hai cụ nhà anh sống ở Fort Lauderdale, và anh có ba anh trai và hai chị em gái, tất cả đều đã kết hôn và góp phần làm tăng dân số. Trong vòng năm người bọn họ, anh có mười tám đứa cháu trai gái, tuổi từ hai cho đến mười chín. Khi bọn anh tập trung lại trong các kì nghỉ thì nhà như là sở thú ấy. Mọi người đều sống ở Florida, mặc dù rải rác khắp trong bang. Anh cũng có cô dì chú bác và anh em họ, nhưng không mật thiết lắm." Anh nhìn nàng cẩn trọng khi liệt kê thành phần gia đình mình, biết rằng ai đó đã sống như Marlie hẳn phải thấy chỉ ý nghĩ về tất cả từng đó họ hàng cũng đáng ngại. Anh chưa từng muốn mang bất kì một người bạn gái nào vào trong cuộc sống riêng tư của anh, nhưng với nàng mọi chuyện đều khác. Anh vẫn còn chưa quyết định khác như thế nào, nhưng anh chấp nhận là nó đã khác.

Marlie cố tưởng tượng một gia đình rộng lớn như thế, nhưng không thể. Nàng đã luôn bị buộc phải giữ các mối quan hệ ở một mức độ tối thiểu nhất, và mặc dù trong vòng sáu năm qua sự giới hạn đó đã không còn cần thiết nữa, nhưng nàng vẫn bám lấy nó, miễn cưỡng để bản thân mình trở nên yếu đuối theo bất kì cách nào.

"Mẹ em đã mất trong một vụ hoả hoạn khi em ba tuổi," nàng nói. "Sét đánh trúng vào nhà. Em không nhớ bất kì điều gì về nó ngoại trừ một tiếng rắc lớn, lớn hơn bất kì điều gì anh có thể tưởng tưởng được, và thậm chí không khí dường như cũng bị rã ra. Một ánh sáng trắng loá làm loà mọi thứ. Một người hàng xóm đã đưa em ra khỏi ngôi nhà, và em chỉ bị bỏng nhẹ. Mẹ em đã ở trong phần bị đánh trực tiếp của căn nhà."

"Những cơn bão hẳn là làm em lo sợ," anh bình luận.

"Đáng lẽ là thế, nhưng không. Em chưa bao giờ sợ hãi chúng, thậm chí ngay sau đó cũng không." Nàng đã ăn đủ chỗ bánh quế nàng muốn, vì thế nàng đặt dĩa xuống và cầm cốc cà phê lên. "Sét đã làm vài chuyện thú vị. Ts. Ewell có lý thuyết cho rằng điện tích khổng lồ của nó bằng cách nào đó đã thay thế hay tăng cường hoạt động sóng não bình thường của em, khiến em nhạy cảm hơn với các năng lượng điện do người khác phát ra. Trước đây có thể là em bình thường, nhưng sau đó em trở nên khó tính, dễ dàng nổi cáu hơn."

"Có lẽ vì em đã mất mẹ."

"Có thể. Ai mà biết được? Có thể em đã có khả năng từ trước, nhưng đơn giản là chưa đủ lớn để tự thể hiện được. Từ những gì em được kể, mẹ em là một kiểu người lặng lẽ, điềm đạm, vì thế có thể sự hiện diện của bà đã làm em bình tâm. Dù thế nào đi nữa, ba em gặp khó khăn trong việc nuôi nấng em. Ông càng bối rối và tức giận, thì em càng cảm nhận được nó. Em không biết cách nào để ngăn ông ở ngoài. Cả hai chúng em đều là những người rất khốn khổ.

"Em là tên quái nhân trong khu vực đó. Khi em bắt đầu đi học em chẳng có người bạn nào, nhưng với em thế cũng được bởi vì như thế sẽ quá kiệt sức. Rồi em tìm được một đứa bé nào đó đã đi lạc mất, và việc đó lên báo, và Ts.Ewell tìm tới nói chuyện với ba em. Em tới viện để được kiểm tra, thích sự yên bình và tĩnh lặng ở đó, và ở lại. Cả ba em và em đều nhẹ nhõm."

"Giờ ông ở đâu?" Dane hỏi.

"Mất rồi. Ông đến thăm em thường xuyên trong một thời gian, nhưng cả hai chúng em đều không thoải mái. Những chuyến viếng thăm thưa dần và thưa dần. Ông tái hôn khi em mười bốn tuổi, em nghĩ vậy, và chuyển tới Nam Dakota. Em chỉ gặp vợ ông một lần. Bà ấy cũng tử tế, nhưng rất khó chịu với em. Bà ấy có hai đứa con từ cuộc hôn nhân trước, nhưng bà và Ba không có thêm đứa nào. Ông mất vì một cú đột quỵ khi em hai mươi tuổi."

"Không có họ hàng nào khác sao?"

"Vài ông chú bà dì, và vài anh em họ em chưa từng gặp."

Nàng đã thực sự cô đơn kể từ khi còn là một đứa trẻ, anh nghĩ. Không nựng nịu, không ôm ấp. Không có những buổi ngủ lang thú vị với bạn bè trong những năm niên thiếu. Anh tự hỏi liệu nàng có bao giờ thực sự là trẻ con hay không, liệu nàng có từng vui chơi không. Có lẽ là không. Có cái gì đó rất chín chắn trong con người Marlie, một sự trưởng thành về tâm tưởng vượt xa tuổi tác của nàng. Nhưng bất chấp tuổi thơ không bình thường và một kiểu sống khắc khổ cần thiết, nàng vẫn bình thường đến mức kinh ngạc. Người ta có thể hiểu cho bất kì một tính cách lập dị nào của nàng dựa vào hoàn cảnh lớn lên, nhưng nàng chẳng hề có lấy một thói quen kì quặc hay quái gở.

Trừ khi anh tính tới việc góp nhặt những làn sóng suy nghĩ của một tên sát nhân hàng loạt.

Anh nhìn vào đồng hồ và hớp ngụm cà phê cuối cùng. "Anh phải đi, cưng à. Đồ ăn ngon lắm. Tối nay chúng ta ăn gì?"

Vừa buồi cười, vừa hi vọng và hoàn toàn hoảng sợ vì rõ ràng anh định ở lại với nàng đêm nữa, tất cả những gì nàng có thể làm chỉ là bắt đầu cười. "Anh chỉ vừa mới ăn xong bữa sáng," nàng nói giữa những tiếng cười khúc khích.

Anh véo cằm nàng. "Thậm chí cả ở trong Rubaiyat[2], ông già Omar cũng nhắc tới thức ăn đầu tiên."

"Em tưởng rượu đầu tiên chứ."

"Cho chúng ta biết ối điều về ông ta, phải không nào?" anh nháy mắt với nàng và vào trong phòng ngủ để mặc nốt quần áo, và Marlie bắt đầu dọn bàn. Nàng cảm thấy choáng váng. Anh sẽ quay lại đêm nay.

[1] Heterosexual: người có khuynh hướng tình dục bình thường, trái ngược với homo-sexual: người có khuynh hướng tình dục đồng giới.

[2] Rubaiyat of Omar Khayman: tuyển tập thơ Rubai (Ba Tư) do Edward FitzGerald dịch

Nàng tự hỏi anh thường thu xếp những cuộc tình của mình như thế nào. Anh có hài lòng với việc thỉnh thoảng chia sẻ một đêm với nhau, có lẽ chỉ vào cuối tuần không? Hay anh sẽ tới mỗi đêm, dành thời gian với nàng, làm tình với nàng, rồi về nhà mình? Nàng không biết phải trông mong điều gì. Có một bầu không khí mãn nguyện bao quanh anh khiến nàng nghĩ anh cực kì hài lòng với những gặt hái của bản thân trong cuối tuần này, nhưng có lẽ đó chỉ là sự thoả mãn dục tình. Nàng không đủ kinh nghiệm để chỉ ra sự khác biệt, đó là nếu có khác biệt. Bất chấp sự tử tế, dịu dàng, thậm chí là đam mê của anh, bất chấp thực tế nàng đã phải lòng anh quá đỗi, nàng nhận ra nàng thực sự chẳng biết gì về anh.

Anh đang khoác bao súng lên vai khi bước ra khỏi phòng ngủ. "Anh quên là anh không mang áo khoác tới đây," anh nói, cau mày. "Anh sẽ phải ghé qua nhà để lấy một cái, vì thế anh phải đi thôi." Anh cúi xuống để hôn nàng. "Tạm biệt cưng. Anh không biết sẽ mất bao lâu."

Nàng đặt hai tay lên ngực anh và nhón chân lên cho một nụ hôn khác. "Em phải đi mua thực phẩm, nếu anh muốn ăn cái gì đó. Nếu em không có ở đây, thì em sẽ ở cửa hàng."

Anh vòng tay quanh người nàng và nhấc nàng tới gần hơn, buộc hông nàng dựa vào anh. Miệng anh đặt lên miệng nàng một nụ hôn mạnh và ngấu nghiến đến nỗi nàng lả đi trong tay anh, run rẩy vì vui thích. Bàn tay anh tìm kiếm ngực nàng, và vuốt ve giữa hai chân nàng. Anh ép nàng dựa lưng vào tủ bếp và nhanh chóng nâng nàng lên trên mặt tủ, ấn hông anh vào giữa hai đùi mở rộng của nàng. Nàng bám lấy đôi vai rộng của anh, cảm thấy bao súng bằng da bên dưới bàn tay mình.

Anh kéo miệng mình ra với một tiếng rên rẩm. "Lạy Chúa toàn năng. Chúng ta không thể làm chuyện này. Anh không có thời gian." Mồ hôi lấp lánh trên trán anh, và mắt anh đã có cái nhìn sụp mí, chăm chú gần như khiến nàng cầu xin anh ở lại. Nhưng hơn tất cả mọi người nàng biết cái giá của trách nhiệm, và nàng ép mình thả anh ra.

"Đi đi," nàng nói. "Nào."

Anh lùi lại, nhăn nhó khi với tay chỉnh trang quần áo. "Anh sẽ về ngay khi có thể, nhưng sẽ mất vài tiếng. Em có chìa khoá nhà dự trữ không?"

"Có, tất nhiên."

"Đưa anh một cái."

Không có chút dè dặt hay không chắc nào dành cho anh, nàng nghĩ khi nàng nhảy xuống khỏi mặt tủ bếp và nhanh chóng đi tìm túi xách. Nàng đưa cho anh chiếc chìa khoá dự phòng, và anh trượt nó vào trong chùm chìa khóa của mình. Anh bắt đầu đưa tay tới chỗ nàng, cho một nụ hôn khác, nhưng anh dừng lại kịp lúc. "Để sau," anh nói, nháy mắt với nàng, và hướng ra cửa.

Khi anh đã đi, Marlie sụp xuống ghế sô pha và cố đánh giá lại cuộc sống của nàng. Nàng cảnh giác, thậm chí sợ hãi, với việc đang xảy ra, nhưng không gì trên đời này có thể ngăn nàng khỏi việc trải nghiệm điều này. Lần đầu tiên trong đời, nàng đang yêu, và việc đó thật tuyệt vời.

***

Trước sự ngạc nhiên của Dane, cảnh sát trưởng cũng có mặt trong cuộc họp. Rodger Champlin cao, tóc trắng, và gù vì quá nhiều năm ngồi sau bàn giấy, tuy nhiên ông là một cảnh sát đã đi lên suốt các bậc cấp và ông có bốn mươi năm kinh nghiệm trong ngành. Ông là một con chó già thông minh đã trụ lại thành công song song với cơn lũ những công nghệ mới trong công việc của cảnh sát, thay vì bướng bỉnh bám víu vào những phương cách cũ đã học được trong thời trai trẻ.

Văn phòng chật hẹp của Bonness không đủ lớn để chứa tất cả mọi người, vì vậy họ vào trong một phòng họp và đóng cửa. Ivan cũng ở đó, khuôn mặt nhăn nheo và đôi mắt vằn máu của ông ta chứng tỏ ông ta đã thức suốt đêm. Tất cả các thám tử đều ở đó, phần lớn bọn họ rõ ràng là bối rối vì cuộc họp sáng Chủ nhật này, đặc biệt là một cuộc họp lại dính tới cả cảnh sát trưởng.

Bonness đang uống cà phê như thể đó là tất cả những gì ông ta cần để sống. Từ cái nhìn của ông ta, trông có vẻ ông ta cũng không ngủ được mấy, nếu có ngủ chút nào, và bàn tay đang cầm cốc cà phê của ông ta khẽ rung vì bị quá tải ca phê in.

Mọi người đều cầm cốc cà phê của mình vào ngồi vào chỗ. Dane quyết định đứng, và dựa vào tường.

Bonness nhìn xuống những tấm giấy trên bàn trước mặt ông ta, và thở dài. Rõ ràng ông ta không muốn phải bắt đầu, như thể chính thức nói ra những từ ấy sẽ làm cho nó thật hơn.

"Mọi người, chúng ta có rắc rối lớn," ông ta nói. "Chúng ta chỉ có hai vụ để so sánh, nhưng những điểm tương đồng rất đáng chú ý đến nỗi chúng tôi khá chắc chắn là chúng ta đang có một tên sát nhân hàng loạt hoạt động tại Orlando."

Sự im lặng chết chóc tràn ngập căn phòng khi các thám tử trao đổi ánh mắt với nhau.

"Chúng ta đã được cảnh báo với khả năng đó," ông ta nói, không hề đi vào chi tiết, "đó là lý do tại sao chúng ta có thể phát hiện ra nó sớm như vậy." Ông ta chuyển một vài tờ giấy cho thám tử ngồi bên tay phải, Mac Stroud. "Lấy một tờ và phát cho mọi người. Đây là hồ sơ vụ Nadine Vinick và Jacqueline Sheets. Đọc kĩ càng cả hai vụ. Bà Vinick đã bị giết hôm thứ Sáu tuần trước, Bà Sheets đã bị giết hôm thứ Sáu vừa qua."

"Vậy chúng ta có gì?" Mac hỏi.

Bonness nhìn vào Ivan Schaffer. "Không có gì," Ivan nói cộc lốc. "Không có cái chết tiệt gì cả. Không dấu vân tay; hắn mang găng. Không t*ng trùng, mặc dù những dấu vết bầm tím ngoài âm đ*o ở cả hai người phụ nữ chỉ ra rằng họ đã bị cưỡng đoạt. Hoặc hắn đã dùng bao cao su hoặc dùng ngoại vật. Tôi cũng không tìm thấy bất kì một sợi tóc nào. Không dấu chân, không sợi vải quần áo, không nhân chứng. Chúng ta chẳng có gì cả."

"Hãy để tôi hiểu mọi chuyện nhé," Cảnh sát trưởng Champlin nói. Đôi mắt ông ta xoáy vào đám đông. "Nghĩa là tôi sẽ phải kể cho thị trưởng có một tên sát nhân hàng loạt đang hoạt động trong thành phố, và chúng ta không có đến một mảy may bằng chứng về hắn? Đó là nếu, bằng một cách kì diệu nào đó, chúng ta có thể sờ tay được vào hắn, chúng ta sẽ không thể buộc tội hắn với hai vụ án mạng này?"

"Đúng là vậy đấy," Ivan nói.

"Làm thế nào các cậu chắc chắn là cùng một gã như thế? Mới có hai vụ giết người, và những vụ đâm chém không bất bình thường đến thế -"

"Hai vụ chém chết người mà hoàn toàn không có một bằng chứng nào để lại ư?" Dane chen vào. "Cả hai vụ đều tình cờ vào đêm ngày thứ Sáu, gần như cùng một giờ. Cả hai vụ đều được thực hiện từ một con dao trong bếp của nạn nhân, và cả hai lần hung khí đều bị bỏ lại. Đó là cùng một gã." Anh không nhắc tới Marlie, và anh cá là Bonness cũng sẽ không nhắc. Không sớm thì muộn nàng cũng sẽ bị mang vào vụ này, nhưng anh muốn việc đó để sau, khi đúng thời điểm và mọi chuyện trong tầm kiểm soát của anh.

"Có liên hệ nào giữa các nạn nhân không?" Mac hỏi.

Dane nhìn vào Freddie và Worley, những người đang xử lý hồ sơ vụ án Jackie Sheets. Freddie lắc đầu. "Chúng tôi vẫn cần nói chuyện với vài người nữa, nhưng cho đến giờ chúng tôi không tìm được bất kì một mối liên hệ nào cả. Họ trông không giống nhau, họ không sống cùng một khu. Bà Vinick là một bà nội trợ, bà Sheets là một thư kí pháp lý. Họ không thường tới cùng một nơi. Theo những gì chúng tôi đã tìm hiểu được tới giờ, họ chưa từng gặp nhau."

"Chúng ta có thể lấy một bản danh sách ở công ty điện thoại ghi lại những cuộc gọi đi từ cả hai căn nhà, và so sánh chúng. Có thể chúng ta sẽ gặp may và họ có vài số điện thoại chung," Trammell nói. "Và luôn có những thứ thú vị ở trong các sọt rác nữa."

"Và chúng tôi cần lấy bản sao các hoá đơn đã huỷ của họ ở ngân hàng." Dane viết ghi chú cho mình. "Cả các bản sao của các hoá đơn thanh toán bằng thẻ tín dụng. Có một sợi dây liên kết. Luôn có một sợi dây liên kết."

"Tôi muốn hoãn việc thông báo với thị trưởng trong một hoặc hai ngày," cảnh sát trưởng nói, lườm vào tất cả bọn họ. "Cho tới khi các cậu tìm được một bằng chứng chắc chắn để trông tôi không đến nỗi ngớ ngẩn như bây giờ."

"Bản thân việc hoàn toàn thiếu bằng chứng pháp y đã là một điểm đặc trưng," Dane chỉ ra. "Tôi nghĩ chúng ta nên đưa việc này cho FBI phân tích."

Đúng như anh đã trông đợi, khuôn mặt cảnh sát trưởng trở nên chua chat. "Bọn Cục (Cục điều tra liên bang – FBI) đáng nguyền rủa," ông ta quát. "Cậu đang nói là chúng ta không đủ tốt để tự mình xử lý hả, Hollister?"

Dane nhún vai. Tất cả cớm đều ghen tị với phạm vi thẩm quyền của họ, và không ai, đặc biệt là lớp người cũ, thích mang Cục vào bất kì chuyện gì. Không chóng thì chày những gã liên bang luôn giành trọn công trạng. "Đơn vị hỗ trợ điều tra chuyên về lĩnh vực này, và tôi nói rằng chúng ta cần mọi sự giúp đỡ có thể có. Tôi không cần phải chứng minh cần của tôi to hơn của bọn họ."

"Với cậu nói thì dễ," Freddie lạnh nhạt nhận xét. "Nhưng còn tôi thì sao?"

"Còn chúng tôi thì sao?" Worley nói ngay bằng một giọng ai oán.

Căn phòng dậy lên những tiếng cười và vài câu nhận xét tục tĩu. Bonness đỏ mặt trước sự thiếu chín chắn, nhưng cũng không ngăn mình cười được. Dane nháy mắt với Freddie, và chị nháy mắt lại.

"Nếu tất cả các cậu đã xong với vụ so sánh chiều dài – hay thiếu chiều dài," cảnh sát trưởng nói, cao giọng lên, "có lẽ chúng ta có thể trở lại công việc. Okay, có thể chúng ta sẽ đưa vụ này lên FBI. Nhưng không cho tới khi tôi bảo vậy, và không cho tới khi tôi nói chuyện với thị trưởng. Hiểu rõ chưa? Hãy tìm hết mọi khả năng khác trước đã."

"Chúng ta không có thời gian để chờ đợi lâu. Chỉ còn năm ngày nữa là lại tới một ngày thứ Sáu khác."

"Tôi biết hôm nay là ngày gì trong tuần," cảnh sát trưởng quát. "Tôi sẽ nói chuyện với ông ấy vào chiều thứ Ba, và đó là sớm nhất có thể rồi. Mọi người, thế có nghĩa là các cậu có hai ngày để tìm ra cái gì đó, vì thế tôi đề nghị các cậu vào việc đi."