Edit by ChangDạ Ương mở mắt ra, cô đột nhiên từ trên giường đứng dậy.

Lúc này đã vào giờ trưa, Dạ Ương chợt nhớ tới giọng nói trong mộng thì lẩm bẩm: “Tô Lạc Ương!”“Tỉnh rồi?” Bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói khiến con ngươi đang mê mang của Dạ Ương co lại, cô có thể cảm giác cơ thể của mình không khống chế được run lên, không phải cô sợ hãi, mà là bản năng của cơ thể này.

Trong không khí tràn ngập hơi thở sau khi hoan ái, hơn nữa còn kèm theo một mùi hương nhàn nhạt.

“Sao lại không nói câu nào?” Giọng nói của người đàn ông gần sát bên tai, âm thanh này tạo nên Dạ Ương cảm giác sợ hãi vô biên, thần kinh cũng hoàn toàn căng thẳng.

Hàm dưới của Dạ Ương đột nhiên bị nắm lấy, người đàn ông mạnh mẽ kéo mặt cô về phía anh: “Sao thế, bây giờ không muốn nói với tôi câu nào nữa ag?”Dạ Ương bị ép nâng mặt lên, giây phút ngước mắt, cô liền đối diện với đôi con ngươi mị hoặc tối hôm qua.

Sau đó là khuôn mặt anh, góc cạnh rõ ràng như dao lộ ra hàn quang tức giận, hiện tại anh rất phẫn nộ, không biết vì sao, Dạ Ương vừa nhìn anh thì sự sợ hãi trong lòng lại bắt đầu không kiểm soát được.


Dạ Ương nuốt nước miếng, trong đầu hiện ra một cái tên, cô buột miệng thốt ra: “Kỳ, Kỳ Mặc Trần.

”Thấy Dạ Ương mở miệng, hơn nữa còn gọi tên anh, mày đẹp người đàn ông khẽ nhếch rồi buông hàm dưới cô ra.

Xuống giường vệ sinh cơ thể, lúc bóng dáng người đàn ông biến mất trước phòng vệ sinh thì Dạ Ương mới khôi phục lại tinh thần.

Cô rũ mắt nhìn những dấu hôn xanh xanh tím tím trên người mình, sau đó lại ngước mắt nhìn chằm chằm phòng tắm, mắng thầm: “Người đàn ông đáng chết, đúng là quá độc ác mà, rốt cuộc có thù sâu thế nào chứ.

”Cô ngồi trên giường suy nghĩ một lúc, trong đầu lại xuất hiện một cái tên “Tô Lạc Ương?”Dạ Ương đột nhiên ngẩn ra, sau đó không màng cơ thể đau đớn, bọc khăn trải giường lăn lê bò trườn đến trước bàn trang điểm cách đó không xa.


Nhìn bóng người phản ngược lại trong gương, gương mặt lại giống cô như đúc, chẳng qua hiện lên vẻ non nớt, có lẽ tầm 17-18 tuổi.

Dạ Ương vừa chạm vào mặt mình, “rầm” một tiếng, cửa phòng tắm mở ra, cảm giác áp bách lạnh thấu xương đột nhiên đánh úp lại cô, Dạ Ương muốn nhúc nhích nhưng sự áp bách khiến cô suýt nữa không thở nổi.

Phần dưới của Kỳ Mặc Trần vây khăn tắm, anh chậm rãi đi đến bên cạnh Dạ Ương, hơi khom lưng, đáp nhẹ một nụ hôn bên khóe miệng Dạ Ương mới xoay người đi về phía đầu giường.

Nhặt chiếc áo sơ mi trắng được vứt lên trên giường, Kỳ Mặc Trần mặc quần áo xong xuôi mới đưa mắt nhìn về phía Dạ Ương, con ngươi lạnh băng không hề có bất kỳ dao động, “Dọn dẹp xong thì xuống dưới ăn cơm!”Cảm giác áp bách biến mất theo tiếng đóng cửa, lúc cô thả lỏng lại, cơ thể mềm nhũn cũng trực tiếp ngã trên mặt đất.

Dạ Ương nhìn cánh cửa đóng chặt, hiện tại trong đầu chỉ toàn là người đàn ông kia, cô há mồm lẩm bẩm nói: “Kỳ Mặc Trần!”Vừa rồi người đàn ông kia nói cô xuống ăn cơm đúng không?Cô rũ mắt nhìn nhìn người mình, chẳng lẽ cứ bọc một cái chăn thế này rồi xuống ăn cơm…“Cô Lạc Ương, tôi là dì Thu đây, chủ tử phân phó tôi tới hầu hạ cô mặc quần áo.

” Lúc này, bên tai truyền đến một giọng nói của phụ nữ.

Người phụ nữ trung niên tự xưng là dì Thu đứng trước cửa phòng không đi vào, Dạ Ương gật gật đầu với bà ấy: “Vào đi!”.