- Trang chủ
- Top truyện
- Thể loại
- Truyện đã lưu
- Thêm truyện
Hiện tại Admin đang bán một số mẫu nước hoa để có thêm kinh phí phát triển Website, hy vọng được các bạn ủng hộ mua hàng TẠI ĐÂY. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Xin cảm ơn rất nhiều!
Chiều cùng ngày Tằng Ích lại lên tỉnh tham gia hội nghị do tỉnh tổ chức trong hai ngày. Không có Tằng Ích chủ trì nên chuyện cho tập đoàn Kang vay không thể nghiên cứu tiếp, vì vậy việc cho vay kéo dài tới hai ngày.
Chờ Tằng Ích về thì có một đống việc đợi y. Khi Carlo tới hỏi về việc vay vốn đã là chuyện một tuần sau.
Mà trong thời gian này văn phòng công ty Bạo Phong ở Đức đã truyền tin tức về cho Hứa Lập. Lúc này bề ngoài tập đoàn Kang tuy biểu hiện vẫn như bình thường, đặc biệt là gần đây đã đầu tư rất lớn vào khai thác thị trường du lịch Trung Quốc, chẳng những kích thích thị trường du lịch Trung Quốc phát triển, đồng thời giá cổ phiếu của tập đoàn Kang – Đức cũng tăng liên tục trong nhiều ngày.
Nhưng người của văn phòng công ty Bạo Phong tìm hiểu thông tin từ nhiều nguồn, cũng mua được thông tin của vài nhân viên cao cấp của tập đoàn Kang nên nghe được tin tức hoàn toàn trái ngược. Nghe nói vấn đề kinh doanh của tập đoàn Kang có thể có vấn đề, tình nghi kinh doanh phi pháp. Các cơ quan chức năng của Đức đang chuẩn bị tiến hành điều tra xem có hành vi vi phạm pháp luật không?
Hứa Lập báo cáo tình hình này với Tằng Ích, hai người sau khi nghiên cứu quyết định kéo dài vô hạn việc vay vốn mà Carlo đưa ra, tới khi nào tình hình tập đoàn Kang ở Đức rõ ràng thì mới nghiên cứu tiếp.
Chẳng qua dù quyết định như vậy nhưng vẫn có công việc phải làm. Lúc này không phải là lúc trở mặt với Carlo, cho nên rất nhanh Tằng Ích lần thứ hai triệu tập các lãnh đạo ngân hàng tới họp bàn. Cuộc nghiên cứu này lại kéo dài 10 ngày cuối cùng cũng phân chia khoản vay 5 tỷ này ra, mỗi ngân hàng đều có phần.
Sau đó chính là tiến hành định giá tài sản cố định của tập đoàn Kang, sau đó mới có thể căn cứ vào tài sản cố định mà cho vay. Nhưng tài sản cố định của tập đoàn Kang lại ở Đức, các ngân hàng không thể làm gì khác hơn là tổ chức cho nhân viên chuyên môn chuẩn bị tới Đức định gái.
Nhưng riêng thủ tục xuất cảnh cho những nhân viên này cũng đã kéo dài tới nửa tháng. Carlo thấy thời gian kéo dài lâu như vậy mà buồn bực, sốt ruột tới bạc tóc. Mãi 20 ngày sau đoàn khảo sát mới lên máy bay bay tới Đức.
Từ lúc Carlo đề cập việc vay tiền tới nay đã là gần tháng rưỡi. Tên Carlo kia vẫn rất nhiệt tình như lúc ban đầu. Lúc này mặc dù ở Đức vẫn chưa truyền lại tin tức rõ ràng nhưng chỉ riêng từ biểu hiện của Carlo đã khiến không chỉ Hứa Lập mà ngay cả Tằng Ích cũng nhìn ra có chút không đúng. Gần tháng rưỡi trôi qua cho dù tốc độ xây dựng ở địa phương khác có chậm hơn mình nhưng số tiền đầu tư 500 triệu giai đoạn một cũng chắc đã sớm dùng hết, lâu như vậy chẳng lẽ bọn họ dừng thi công? Mà nếu quả thật các nơi đã tự giải quyết vấn đề tài chính thì sao Carlo lại còn có thể sốt ruột đi vay như vậy? Thậm chí ngay cả chủ tịch Karl tại Đức cũng đã mấy lần gọi điện tới hỏi việc này. Vậy tập đoàn Kang rốt cuộc muốn làm gì?
Mặc dù mọi người đã có chút hoài nghi nhưng văn phòng công ty Bạo Phong ở Đức mới biết các cơ quan chức năng Đức lập tổ điều tra sáu người tiến vào trụ sở tập đoàn Kang, đến hiện nay vẫn chưa truyền ra tin tức bất lợi nào. Vì vậy Tằng Ích chỉ có thể tiếp tục kéo dài, y yêu cầu các ngân hàng phía tổ định giá cố kéo dài thời gian, ít nhất trong nửa tháng không được về.
Lãnh đạo chủ yếu các ngân hàng đâu dám làm trái ý Tằng Ích. Lần đầu tiên khi Tằng Ích mời mọi người tới họp, Hứa Lập đã nói cho mọi người về nghi ngờ của mình, lãnh đạo các ngân hàng cũng không phải kẻ ngu. Đây là khoản vay lớn lên tới 5 tỷ, nếu thật sự xảy ra chuyện thì tiền đồ của mình cũng kết thúc, chỉ sợ có khi còn mất mạng nữa.
Chuyện không chắc chắn mọi người sẽ không ngu ngốc lao vào cho nên chuyện mới có thể kéo dài tới bây giờ.
Mà sau khi nghe được lời yêu cầu của Tằng Ích, người sốt ruột nhất chính là giám đốc ngân hàng xây dựng – Hướng Minh. Y bây giờ đã cảm thấy hối hận vì việc mình lúc trước cho công ty Kang – Tùng Giang vay 700 triệu. Nếu khoản tiền đó không thanh toán được thì chức giám đốc ngân hàng của y cũng mất từ đây.
Cho nên Hướng Minh đặc biệt chạy tới văn phòng Tằng Ích để hỏi thăm tình hình.
Tằng Ích nhìn Hướng Minh gấp đến độ đầu đổ mồ hôi, y có chút buồn cười nói:
- Anh đường đường là giám đốc ngân hàng thì sao thiếu kiên nhẫn đến vậy? Lúc trước lúc cho công ty Kang – Tùng Giang vay, anh rất kiên quyết mà, vừa vung tay đã là 700 triệu, ngay cả chi nhánh Ngân hàng trung ương Tùng Giang cũng không dám làm vậy. Sao bây giờ anh lại sốt ruột?
- Thị trưởng Tằng, tôi có thể không lo sao? 700 triệu này nếu thật sự xảy ra chuyện thì tôi dù nhảy lầu chỉ sợ cũng không bù lại tổn thất đó.
- Được rồi, đừng nói mấy câu như vậy. Hợp đồng khu đất của công ty Kang – Tùng Giang không phải thế chấp ở ngân hàng anh sao? Hợp đồng không phải chỉ có 700 triệu thôi ư? Anh sợ gì?
- Thị trưởng Tằng, ngài tha cho tôi đi. Thị trưởng Tằng nóng lòng dùng đất nên mới thu hồi với giá cao đến vậy. Nhưng nếu bọn họ thật sự chạy thì khu đất đó sao có thể có giá 700 triệu? Dù là 400 triệu sợ rằng cũng không ai muốn.
- Được rồi, chuyện này dù như thế nào cũng do ủy ban thị xã ra mặt phối hợp, nếu có vấn đề cũng không thể để mình anh gánh chịu. Lúc này công ty Kang – Tùng Giang một mực dồn rất nhiều tài chính cho xây dựng công trình. Đến bây giờ tổng đầu tư vào việc xây dựng công trình của công ty Kang – Tùng Giang đã là 1,1 triệu, ở trong tài khoản ngân hàng còn gần 300 triệu, Hướng Minh anh sợ gì. Anh cần phải coi chừng tiền của công ty Kang – Tùng Giang là đủ, nếu như bọn họ chạy thì mấy thứ đó của bọn họ vẫn phải lưu lại Tùng Giang. Anh mang từng đó thứ ra bán cũng đủ để trả lại số tiền 700 triệu.
- Thị trưởng Tằng, có những lời này của ngài là tôi yên tâm rồi. Ôi, ngài không biết chứ hơn tháng nay tôi có lúc nào ngủ ngon, tối nay cuối cùng cũng ngủ ngon rồi.
Hướng Minh không ngừng nói lời cảm ơn. Tằng Ích ngồi ở bàn Liêu Cương nghi ngờ, công ty Kang này rốt cuộc là làm gì vậy hả? Không phải sẽ xảy ra chuyện đó chứ?
Ngày hôm sau trời đã ngừng mưa sau khi đổ mưa liên tục ba ngày. Tằng Ích gọi Hứa Lập tới, hai người một lần nữa chạy đến công trường thi công của công ty Kang – Tùng Giang, kiểm tra tiến độ công trình. Nhìn công trường vẫn đang có đông đảo công nhân làm việc, Tằng Ích thở phào nhẹ nhõm, xem ra công ty Kang vẫn chưa có động tĩnh rút đi.
Chờ Tằng Ích về thì có một đống việc đợi y. Khi Carlo tới hỏi về việc vay vốn đã là chuyện một tuần sau.
Mà trong thời gian này văn phòng công ty Bạo Phong ở Đức đã truyền tin tức về cho Hứa Lập. Lúc này bề ngoài tập đoàn Kang tuy biểu hiện vẫn như bình thường, đặc biệt là gần đây đã đầu tư rất lớn vào khai thác thị trường du lịch Trung Quốc, chẳng những kích thích thị trường du lịch Trung Quốc phát triển, đồng thời giá cổ phiếu của tập đoàn Kang – Đức cũng tăng liên tục trong nhiều ngày.
Nhưng người của văn phòng công ty Bạo Phong tìm hiểu thông tin từ nhiều nguồn, cũng mua được thông tin của vài nhân viên cao cấp của tập đoàn Kang nên nghe được tin tức hoàn toàn trái ngược. Nghe nói vấn đề kinh doanh của tập đoàn Kang có thể có vấn đề, tình nghi kinh doanh phi pháp. Các cơ quan chức năng của Đức đang chuẩn bị tiến hành điều tra xem có hành vi vi phạm pháp luật không?
Hứa Lập báo cáo tình hình này với Tằng Ích, hai người sau khi nghiên cứu quyết định kéo dài vô hạn việc vay vốn mà Carlo đưa ra, tới khi nào tình hình tập đoàn Kang ở Đức rõ ràng thì mới nghiên cứu tiếp.
Chẳng qua dù quyết định như vậy nhưng vẫn có công việc phải làm. Lúc này không phải là lúc trở mặt với Carlo, cho nên rất nhanh Tằng Ích lần thứ hai triệu tập các lãnh đạo ngân hàng tới họp bàn. Cuộc nghiên cứu này lại kéo dài 10 ngày cuối cùng cũng phân chia khoản vay 5 tỷ này ra, mỗi ngân hàng đều có phần.
Sau đó chính là tiến hành định giá tài sản cố định của tập đoàn Kang, sau đó mới có thể căn cứ vào tài sản cố định mà cho vay. Nhưng tài sản cố định của tập đoàn Kang lại ở Đức, các ngân hàng không thể làm gì khác hơn là tổ chức cho nhân viên chuyên môn chuẩn bị tới Đức định gái.
Nhưng riêng thủ tục xuất cảnh cho những nhân viên này cũng đã kéo dài tới nửa tháng. Carlo thấy thời gian kéo dài lâu như vậy mà buồn bực, sốt ruột tới bạc tóc. Mãi 20 ngày sau đoàn khảo sát mới lên máy bay bay tới Đức.
Từ lúc Carlo đề cập việc vay tiền tới nay đã là gần tháng rưỡi. Tên Carlo kia vẫn rất nhiệt tình như lúc ban đầu. Lúc này mặc dù ở Đức vẫn chưa truyền lại tin tức rõ ràng nhưng chỉ riêng từ biểu hiện của Carlo đã khiến không chỉ Hứa Lập mà ngay cả Tằng Ích cũng nhìn ra có chút không đúng. Gần tháng rưỡi trôi qua cho dù tốc độ xây dựng ở địa phương khác có chậm hơn mình nhưng số tiền đầu tư 500 triệu giai đoạn một cũng chắc đã sớm dùng hết, lâu như vậy chẳng lẽ bọn họ dừng thi công? Mà nếu quả thật các nơi đã tự giải quyết vấn đề tài chính thì sao Carlo lại còn có thể sốt ruột đi vay như vậy? Thậm chí ngay cả chủ tịch Karl tại Đức cũng đã mấy lần gọi điện tới hỏi việc này. Vậy tập đoàn Kang rốt cuộc muốn làm gì?
Mặc dù mọi người đã có chút hoài nghi nhưng văn phòng công ty Bạo Phong ở Đức mới biết các cơ quan chức năng Đức lập tổ điều tra sáu người tiến vào trụ sở tập đoàn Kang, đến hiện nay vẫn chưa truyền ra tin tức bất lợi nào. Vì vậy Tằng Ích chỉ có thể tiếp tục kéo dài, y yêu cầu các ngân hàng phía tổ định giá cố kéo dài thời gian, ít nhất trong nửa tháng không được về.
Lãnh đạo chủ yếu các ngân hàng đâu dám làm trái ý Tằng Ích. Lần đầu tiên khi Tằng Ích mời mọi người tới họp, Hứa Lập đã nói cho mọi người về nghi ngờ của mình, lãnh đạo các ngân hàng cũng không phải kẻ ngu. Đây là khoản vay lớn lên tới 5 tỷ, nếu thật sự xảy ra chuyện thì tiền đồ của mình cũng kết thúc, chỉ sợ có khi còn mất mạng nữa.
Chuyện không chắc chắn mọi người sẽ không ngu ngốc lao vào cho nên chuyện mới có thể kéo dài tới bây giờ.
Mà sau khi nghe được lời yêu cầu của Tằng Ích, người sốt ruột nhất chính là giám đốc ngân hàng xây dựng – Hướng Minh. Y bây giờ đã cảm thấy hối hận vì việc mình lúc trước cho công ty Kang – Tùng Giang vay 700 triệu. Nếu khoản tiền đó không thanh toán được thì chức giám đốc ngân hàng của y cũng mất từ đây.
Cho nên Hướng Minh đặc biệt chạy tới văn phòng Tằng Ích để hỏi thăm tình hình.
Tằng Ích nhìn Hướng Minh gấp đến độ đầu đổ mồ hôi, y có chút buồn cười nói:
- Anh đường đường là giám đốc ngân hàng thì sao thiếu kiên nhẫn đến vậy? Lúc trước lúc cho công ty Kang – Tùng Giang vay, anh rất kiên quyết mà, vừa vung tay đã là 700 triệu, ngay cả chi nhánh Ngân hàng trung ương Tùng Giang cũng không dám làm vậy. Sao bây giờ anh lại sốt ruột?
- Thị trưởng Tằng, tôi có thể không lo sao? 700 triệu này nếu thật sự xảy ra chuyện thì tôi dù nhảy lầu chỉ sợ cũng không bù lại tổn thất đó.
- Được rồi, đừng nói mấy câu như vậy. Hợp đồng khu đất của công ty Kang – Tùng Giang không phải thế chấp ở ngân hàng anh sao? Hợp đồng không phải chỉ có 700 triệu thôi ư? Anh sợ gì?
- Thị trưởng Tằng, ngài tha cho tôi đi. Thị trưởng Tằng nóng lòng dùng đất nên mới thu hồi với giá cao đến vậy. Nhưng nếu bọn họ thật sự chạy thì khu đất đó sao có thể có giá 700 triệu? Dù là 400 triệu sợ rằng cũng không ai muốn.
- Được rồi, chuyện này dù như thế nào cũng do ủy ban thị xã ra mặt phối hợp, nếu có vấn đề cũng không thể để mình anh gánh chịu. Lúc này công ty Kang – Tùng Giang một mực dồn rất nhiều tài chính cho xây dựng công trình. Đến bây giờ tổng đầu tư vào việc xây dựng công trình của công ty Kang – Tùng Giang đã là 1,1 triệu, ở trong tài khoản ngân hàng còn gần 300 triệu, Hướng Minh anh sợ gì. Anh cần phải coi chừng tiền của công ty Kang – Tùng Giang là đủ, nếu như bọn họ chạy thì mấy thứ đó của bọn họ vẫn phải lưu lại Tùng Giang. Anh mang từng đó thứ ra bán cũng đủ để trả lại số tiền 700 triệu.
- Thị trưởng Tằng, có những lời này của ngài là tôi yên tâm rồi. Ôi, ngài không biết chứ hơn tháng nay tôi có lúc nào ngủ ngon, tối nay cuối cùng cũng ngủ ngon rồi.
Hướng Minh không ngừng nói lời cảm ơn. Tằng Ích ngồi ở bàn Liêu Cương nghi ngờ, công ty Kang này rốt cuộc là làm gì vậy hả? Không phải sẽ xảy ra chuyện đó chứ?
Ngày hôm sau trời đã ngừng mưa sau khi đổ mưa liên tục ba ngày. Tằng Ích gọi Hứa Lập tới, hai người một lần nữa chạy đến công trường thi công của công ty Kang – Tùng Giang, kiểm tra tiến độ công trình. Nhìn công trường vẫn đang có đông đảo công nhân làm việc, Tằng Ích thở phào nhẹ nhõm, xem ra công ty Kang vẫn chưa có động tĩnh rút đi.