Hứa Lập và Triệu Quốc Khánh thấy nơi này đề phòng rất nghiêm ngặt, đừng nói là trộm vặt không vào được, sợ rằng nơi này biến thành nhà giam cũng đủ dùng.

Hứa Lập nhỏ giọng nói.

- Đây chỉ là một mỏ đá mà thôi, mà nơi này ngoài đá cũng đây có gì, dù là có tên trộm vào sợ rằng cũng phải khóc đi ra, có cần xây dựng như thế này không?

Triệu Quốc Khánh gật đầu nói.

- Xem ra nơi này sợ là có vấn đề lớn nếu không bọn họ sẽ không tốn nhiều công sức xây dựng nơi đây như tù giam, còn điên cuồng muốn giết cảnh sát chúng ta nữa.

Chẳng qua hai người nếu đã biết Tiết lão nhị có trọng đại hiềm nghi thì chính là hỏi y cũng không hỏi ra gì cả, hai người dứt khoát không hỏi Tiết lão nhị nữa mà tự mình đi dạo quanh quanh. Hai người về đến phòng đã sắp 9h sáng. Tiết lão nhị đã sớm chờ bọn họ ở trong phòng, vừa thấy bọn họ về y đã vội vàng chạy tới chào.

- Trợ lý Hứa, đội trưởng Triệu, tôi đã tập trung mọi người lại đợi ở bên kia, chúng ta sang đó thôi.

Hứa Lập và Triệu Quốc Khánh liếc nhau, Triệu Quốc Khánh nói.

- Được rồi, chúng ta sang đó thôi. Tiết Đại Sơn, Điền Lượng, các anh chuẩn bị ghi chép lời khai.

Đi sang khu phòng rộng, Hứa Lập thấy hơn 30 người đàn ông ngồi hoặc nằm trên đống chiếu giống như không chứng kiến bọn họ tới vậy. Chỉ có Vương Trường Thủy vì cảm ơn Hứa Lập cứu chú mình nên mới đứng dậy chào.

Tiết lão nhị vừa thấy thế không khỏi mất mặt, y mắng to.

- Đứng dậy cho tôi, không phát hiện lãnh đạo đến ư? Đây là trợ lý chủ tịch xã chúng ta – Hứa Lập, mặt khác là đồng chí Triệu Quốc Khánh – đội trưởng đội cảnh sát hình sự huyện. Lát nữa lãnh đạo hỏi gì các cậu đáp đó, không được nói dối, nghe rõ không?

Hơn 30 người ừ ừ một tiếng, công việc lấy lời khai chính thức bắt đầu. Triệu Quốc Khánh bảo Tiết lão nhị giúp đỡ chia người ra thành người trong thôn, trong xã, trong huyện, cuối cùng là ngoài huyện để hỏi cho tiện.

Triệu Quốc Khánh hỏi vấn đề hết sức đơn giản, chỉ là hỏi một chút tính danh, quê quán, đến làm ở mỏ đá được bao lâu, gần đây mỏ có ai mất tích không, cả quá trình hỏi tiến hành rất thuận lợi. Đám công nhân này do Tiết lão nhị và Vương Trường Thủy tổ chức nên đều phối hợp, có hỏi là trả lời, căn bản không có bất cứ vấn đề gì.

Đến giữa trưa mọi người ăn qua loa rồi tiếp tục công việc đến hơn 3h chiều. Thấy việc hỏi cung đã gần xong, không chỉ có Tiết lão nhị, Vương Trường Thủy yên tâm, ngay cả Hứa Lập và Triệu Quốc Khánh cũng thở dài một tiếng, dù sao nếu thật sự tra ra vấn đề thì Triệu Quốc Khánh cũng không biết tiếp tục nên làm như thế nào nữa.

Nhưng mắt thấy sẽ kết thúc lại đột nhiên xảy ra bất ngờ.

Điền Lượng hỏi một người.

- Tên, tuổi, quê quán, đến đây làm được bao lâu rồi?

Người kia cúi đầu nói:

- Tô Danh, 19 tuổi, người Quý Châu, đến làm được hơn nửa năm.

Điền Lượng ở bên ghi chép rất nhanh.

- Có biết mỏ đá gần đây có người mất tích không?

Tô Danh một lúc lâu không đáp, Tiết lão nhị ở bên mắng.

- Lãnh đạo hỏi thì mày nói đi, mày điếc à? Mau nói.

Tô Danh bị mắng nhưng vẫn không lên tiếng, y chỉ thoáng ngẩng đầu nhìn Tiết lão nhị một cái. Triệu Quốc Khánh nhìn thấy vẻ oán hận trong mắt của Tô Danh liền biết không hay. Tô Danh này nhất định có gì muốn nói nhưng tình huống lúc này hắn nếu nói gì đó bất lợi với Tiết lão nhị thì sợ Tiết lão nhị sẽ trở mặt ngay. Triệu Quốc Khánh vội vàng nói.

- Được rồi, cậu ta không muốn nói thì thôi, tiếp tục.

Triệu Quốc Khánh muốn lướt qua Tô Danh nhưng không ngờ Tô Danh đột nhiên quỳ xuống trước mặt Triệu Quốc Khánh, y lớn tiếng khóc.

- Tôi, tôi muốn về nhà, tôi ….

Không đợi Tô Danh nói tiếp, Tiết lão nhị ngồi bên đã đứng dậy đá hắn và mắng.

- Thằng ngu này, Vương lão nhị mau đưa nó ra đừng ở đây làm chậm việc của đội trưởng.

Vương Trường Thủy nghe vậy dẫn hai người tới nâng Tô Danh kéo ra ngoài.

Tô Danh liều mạng giãy dụa, y còn hét lớn.

- Bọn chúng, bọn chúng là ác ma, là hung thủ giết người. Tôi không muốn chết, lãnh đạo, mau cứu tôi.

Không đợi Hứa Lập và Triệu Quốc Khánh có phản ứng, Điền Lượng đã thoáng cái rút súng lục ở thắt lưng ra chỉ vào Vương Trường Thủy.

- Mau thả người ra, để hắn nói hết.

Vương Trường Thủy cười lạnh một tiếng, cơ mặt hơi rung rung nhưng không chịu dừng lại. Mà Tiết lão nhị lúc này cũng đi lên cười nói.

- Điền lão đệ, cậu đừng coi là thật, mau bỏ súng xuống, thứ này mà trượt tay sẽ hỏng đó. Đội trưởng Triệu, thằng Tô Danh này đầu có vấn đề, lời hắn nói không thể nào coi là thật.

Điền Lượng vẫn kiên trì.

- Anh nói hắn là thằng điên ư? Vậy cũng phải để hắn nói hết lời ra mới được. Có phải điên không thì chúng tôi đương nhiên rõ ràng.

Vương Trường Thủy cũng dừng chân lại nhìn Điền Lượng vẫn không chịu bỏ súng xuống, hắn quay đầu lại nhìn đám công nhân ở trong phòng, mười mấy tên công nhân còn lại trong phòng đều đứng lên hướng về phía Điền Lượng đi tới, mà đồng thời mấy tên công nhân đã được hỏi ở ngoài cũng cầm lấy gậy gỗ, gậy sắt đi vào, còn có mấy tên chạy về phía kho không biết làm gì. Chẳng qua xem bộ dạng thì những người này muốn liều mạng với Điền Lượng.

Tiết Đại Sơn thấy tình hình khẩn cấp cũng rút súng ra nhắm về phía Tiết lão nhị đứng trên cùng.

- Không được tiến lên. z, anh còn không ngăn bọn họ lại ư? Các người muốn chống cảnh sát ư? Không muốn sống sao?

Triệu Quốc Khánh lúc này cũng khẩn trương như lửa đốt. Tình hình sắp mất khống chế, kế hoạch của y đã hoàn toàn bị rối loạn. Hai bên nếu xung đột, bên phía mình tính cả Hứa Lập mới có bốn người, ba khẩu súng dù mình có thể đánh ngã mấy người nhưng hơn 30 công nhân không muốn sống lao lên, kết quả sẽ như thế nào?

Mà những tên kia trông như kẻ liều mạng, ai biết bọn chúng có súng không? Dù không có súng nhưng đây là mỏ đá thì thuốc nổ nhất định sẽ có, mấy người kia chạy vào kho lúc này đã mang theo mấy túi vải chạy tới. Người khác đều nhường đường cho bọn chúng xem ra bên trong có vũ khí nóng.

Tất cả mọi người chen vào phòng nhỏ nếu như người ta cho nổ thuốc nổ thì mấy tên Tiết lão nhị tuy khó thoát, người bên phía Triệu Quốc Khánh cũng khó còn sống sót.

Nhưng tình hình lúc này đã không thể cho phép Triệu Quốc Khánh lùi bước. Hắn là người dẫn đội, nếu như mình lúc này trùn tay chỉ biết càng làm đối phương nghi ngờ. Vì thế Triệu Quốc Khánh chỉ có thể móc súng, lên đạn cùng Tiết Đại Sơn và Điền Lượng đứng cùng nhau. Cùng lúc đó y cũng không ngừng nháy mắt ra hiệu cho Hứa Lập, muốn Hứa Lập ra mặt giảm bớt không khí căng thẳng.