- Trang chủ
- Top truyện
- Thể loại
- Truyện đã lưu
- Thêm truyện
Hiện tại Admin đang bán một số mẫu nước hoa để có thêm kinh phí phát triển Website, hy vọng được các bạn ủng hộ mua hàng TẠI ĐÂY. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Xin cảm ơn rất nhiều!
- Đây đều là do sự chỉ huy chính xác của lãnh đạo, tôi chỉ là làm việc theo lệnh, tôi không có công lao gì. Chẳng qua lần này thuận lợi thành công cũng có công lao rất lớn của nhóm người. Nếu không có nhóm người giúp đỡ đừng nói là tiêu diệt đám tội phạm này mà tôi sợ rằng không bảo vệ được chính mình. Triệu Quốc Khánh đương nhiên sẽ không quên Hứa Lập, mặc dù không thể nói toàn bộ biểu hiện anh dũng của Hứa Lập ra nhưng y chỉ nói về việc Hứa Lập giúp đỡ mọi người qua khe hiểm, Hứa Lập thành công khơi mào ly gián giữa hai nhóm tội phạm ra cũng đủ để cho Phó Phong rất giật mình. - Cậu là Tiểu Hứa? Lần này có thể phá được vụ án một cách thành công như vậy, chúng tôi rất cảm ơn cậu. Cậu yên tâm, công an huyện nhất định không quên cậu khi xin cấp trên khen thưởng. Hứa Lập biết công lao của mình không chạy được, chẳng qua mình đến xã Nhị Đạo vẫn luôn được Phó Đắc Bưu chiếu cố, ở chuyện này đương nhiên phải tìm chút công lao cho Phó Đắc Bưu. - Tôi làm việc đều là dưới sự lãnh đạo của bí thư Phó. Bí thư Phó đã sớm nghi ngờ mỏ đá này có chuyện nên mới đặc biệt yêu cầu tôi nhất định phải lên núi tiến hành điều tra. Triệu Quốc Khánh và Phó Phong nghe đầu tiên là sửng sốt, lập tức liền phản ứng lại, cả hai cùng nở nụ cười. Bọn họ không nghĩ tới Hứa Lập còn trẻ như vậy mà suy nghĩ thấu đáo đến vậy. Chẳng qua vụ án lần này phá vỡ một cách thành công, không có đồng chí nào bị thương vong mà tiêu diệt hơn 30 tên tội phạm, nếu như đám tội phạm này lại là hung thủ gây ra các vụ cướp tiệm vàng trên địa bàn thị xã Tùng Giang thì công lao có thể là rất lớn, thêm một người nữa cũng không có gì. Hơn nữa cho dù Hứa Lập không nói tới lúc đó cũng không thể quên được một số lãnh đạo liên quan của huyện Giang Ninh và xã Nhị Đạo, ít nhất cũng là lãnh đạo có hiệu quả. Một đồng chí cảnh sát sau khi dọn dẹp hiện trường đi tới báo cáo. - Báo cáo phó trưởng phòng, đội trưởng Triệu, trải qua thống kê sơ bộ tổng cộng bắt được 32 tên tội phạm, có 18 tên tử vong, 13 người bị thương trong đó tám bị thương nặng, năm bị thương ở chân, chỉ có mình Tiết Quý là không bị thương. Chúng tôi còn tìm được bảy quần chúng bị giam ở phía sau, bây giờ đã giải cứu thành công. Chẳng qua trong đó có một người tên là Tô Danh nói có tình huống quan trọng muốn báo cáo. Nghe xong nhân viên báo cáo, Phó Phong càng giật mình. Vừa nãy y dẫn người xông lên núi nhiều lắm bắn chết năm sáu tên tội phạm mà thôi, còn lại hơn 25 tên đều là công lao của mấy người Triệu Quốc Khánh. Ở tình huống lực lượng đôi bên chênh lệch như vậy mà có thành tích xuất sắc đến thế, Phó Phong không thể không đánh giá lại về Triệu Quốc Khánh. Do đường xuống núi chưa sửa xong nên ngay cả nhóm Phó Phong lên núi cũng mất không ít thời gian nếu không cũng không kéo dài tới bây giờ mới lên được mỏ đá. Mà lúc này trên núi nhiều người bị thương như vậy thì trong lúc nhất thời cũng không thể an toàn xuống núi. Cũng may lần này lên núi còn có thêm hai bác sĩ, Phó Phong mang theo là đề phòng người bên mình bị thương không ngờ lại là để cứu đám tội phạm. - Được, ra lệnh các đồng chí trông kỹ đám tội phạm, bác sĩ đi theo lập tức triển khai cứu chữa, cố gắng bảo vệ tính mạng tội phạm. mặc dù đám tội phạm đều có tội nhưng phải chờ tòa án tuyên mới chính thức là tội phạm. Dẫn Tô Danh kia tới xem y khai gì. Phó Phong bình tĩnh nói. Lát sau Phó Phong được đưa tới phòng nhỏ mà Hứa Lập từng ở. Mặc dù cửa sổ đã bị bắn vỡ nhưng cả mỏ đá này chỉ có mỗi căn phòng này ra hồn. Bên ngoài đã thành nơi cấp cứu nạn nhân, vì thế phòng được biến thành nơi thẩm vấn. Tô Danh vừa vào phòng đã quỳ xuống trước mặt mọi người, khóc không thành tiếng. Triệu Quốc Khánh biết Tô Danh này có điều muốn khai, y tiến lên kéo đối phương dậy. - Được rồi, cậu có gì cứ khai đi, đám tội phạm đã bị bắt hết. Tô Danh ngồi xuống ghế một lúc lâu mới bình tĩnh lại mà khai. Một năm trước Tô Danh từ Quý Châu đến đây làm thuê nhưng không nghĩ tới vừa xuống xe lửa ở ga Tùng Giang đã gặp đám người Vương Trường Thủy. Tô Danh nghe Vương Trường Thủy nói muốn thuê người lái xe cho mỏ đá, mỗi tháng hai ngàn, Tô Danh vốn đã học lái xe nên nghe điều kiện tốt như vậy nên động tâm. Sau đó Vương Trường Thủy trực tiếp đưa cho y một ngàn gọi là tiền ứng trước khiến Tô Danh vứt hết do dự đi theo Vương Trường Thủy lên núi. Nhưng y vừa vào mỏ đã thấy mọi thứ thay đổi hoàn toàn. Đám người Vương Trường Thủy lập tức lộ ra bộ mặt thật của mình, chẳng những cướp lấy một ngàn tiền ứng mà còn lục hơn ba trăm trong người của Tô Danh. Sau đó Tô Danh bị giam vào một căn phòng tối cùng hơn 20 người. Nửa năm sau nhóm người Tô Danh mỗi ngày từ sáng sớm đã bị bọn Vương Trường Thủy ép lên núi khai thác đá hoặc là đẩ xe. Tiết lão nhị mở mỏ đá này chủ yếu là để che đậy người khác không nhận ra mình là kẻ cướp nhưng cũng không thể không có xe nào lên núi lấy đá mà. Mà đám Vương Trường Thủy sao thể tự mình lên núi khai thác đá. Bất đắc dĩ Tiết lão nhị và Vương Trường Thủy thương lượng đến ga Tùng Giang hoặc là bến xe khách tìm thanh niên từ ngoài đến làm thuê rồi lừa bọn họ lên núi, ép làm công việc cho mình. Về phần tiền lương thì đừng mong, có thể cho đám công nhân ăn đã là may rồi. Ai không chịu nghe lời nhẹ bị đánh, nặng sẽ ngược đãi. Mà ai muốn chạy trốn thì lại thành công cụ phát tiết của đám Vương Trường Thủy, đám Vương Trường Thủy sẽ hành hạ tới chết kẻ trốn chạy. Tô Danh từ khi bị đưa tới đây đều nghe lời, làm việc chăm chỉ nên hơn nửa năm thử thách đã được thoát khỏi kiếp làm thợ. Nhưng y vẫn chưa được đám Vương Trường Thủy tin tưởng, y được bổ nhiệm làm người quản lý thợ mỏ chứ không có cơ hội xuống núi. Lần này y chứng kiến mấy người Hứa Lập, Triệu Quốc Khánh lên núi nên nghĩ rằng đã có thể thoát thân. Nhưng y không ngờ cảnh sát lúc ấy chỉ hỏi qua loa cho xong chứ không hỏi cặn kẽ. Tô Danh không nhịn được định khai, y hy vọng cảnh sát thấy được bộ máy thật của đám tội phạm nhưng đâu ngờ vì thế mà thiếu chút nữa y mất mạng ngay lập tức. Chẳng qua chuyện sau đó Tô Danh tuy bị nhốt trong phòng nhưng thấy rõ tất cả, đám cảnh sát mà y coi thường lại tiêu diệt hết đám tội phạm. Về phần xác chết trôi sông được phát hiện theo lời Tô Danh là một người thợ mỏ mới đưa tới mỏ đá này chưa lâu, tên kia không chịu được hành hạ mà một tháng trước nhân lúc trời mưa to chạy trốn. Chỉ là không đầy nửa ngày sau đã bị đám Nhị Thiết bắt lại ở trong núi. Tô Danh nghe nói người kia bị đánh chết ngay tại chỗ rồi chôn ở đấy. Mấy hôm trước trời mưa lớn nước lũ cuốn qua khiến xác chết rơi xuống dòng sông mới có thể dẫn ra nhiều việc như vậy.