- Trợ lý Minh, lời này của cậu thật quá ngông cuồng!

Sử Minh Chí
kêu lên, sáu người bọn họ, ở đài truyền hình tỉnh đều được coi là cán bộ trung tầng, có thể nói là nghiệp vụ nòng cốt của đài, sáu người cùng ra mặt, thì kể cả giới cao tầng của đài cũng nhất định phải nể nang vài
phần! Mấy người Nhạc Khôi đều lộ vẻ không vui, cảm thấy Phương Minh Viễn thật sự là có chút không biết trời cao đất dày là gì rồi! Cho dù là hắn được cậy nhờ vào nhà hàng Phương gia ở Tần Tây, thì cũng không thể được phép đùa giỡn uy phong như vậy!

- Ngông cuồng hay không, tôi trong lòng rất rõ, còn trong mắt các người thấy thế nào, lại là chuyện của các người!

Phương Minh Viễn thản nhiên nói:

- Muốn đi ra lăn lộn thì phải có mắt nhìn xem, ai là người có thể đùa
được, ai là người không thể đùa được, bằng không mà nói, là tự rước họa
vào thân!

Giọng Phương Minh Viễn không hề cao, nhưng trong lời
nói lại giống như kẻ bề trên răn dạy, khiến sáu người Nhạc Khôi trong
nháy mắt đột nhiên có cảm giác như đang đối mặt với các lãnh đạo của đài truyền hình, cảm giác uy nghiêm khiến người ta không thể phản bác, làm
cho bọn họ trong lúc nhất thời cũng không biết phải trả lời như thế nào.

La Phi Phi, Kim Diệc Phi lúc này cũng há to mồm, Vu Nhị trong lòng không
khỏi ngầm thở dài một hơi, mấy người Nhạc Khôi lúc này đây xem như đánh
vào miếng sắt nóng rồi, với thân gia, địa vị của Phương Minh Viễn hiện
giờ, nói rằng sáu người bọn họ không đủ tư cách, thật sự chẳng quá đáng
chút nào! Tuy nhiên mấy người Nhạc Khôi dù sao cũng là đồng nghiệp của
mình, xưa nay quan hệ cũng không tệ, hơn nữa bây giờ còn là hôn lễ của
Ngụy Bằng Trình, cô cũng không muốn làm bọn họ bẽ mặt! Đồng thời, cô
cũng có chút buồn cười, cái gì gọi là "đi ra lăn lộn", nghe giống như là những người trong giới xã hội đen hay nói với nhau trong các tác phẩm
điện ảnh Hongkong vậy.

- Minh Viễn, được rồi! Đừng so đo với bọn họ làm gì!

Vu Nhị quay ra cười với đám người Nhạc Khôi nói:

- Nhạc Khôi, Sử Minh Chí, tính tình hắn không được tốt lắm đâu!

- Chủ nhiệm Vu, tuy rằng hắn là bằng hữu của chị, nhưng tôi vẫn phải nói
rằng, người có ngạo khí không phải chuyện gì xấu, nhưng kiêu ngạo, ngông cuồng đến mức thấy không rõ địa vị của mình, thì lại là tai nạn đó!

Nhạc Khôi quay đầu nói với Vu Nhị.

- Tôi cảm thấy được vị bằng hữu này của chị, phải xem xét kỹ lại bản thân mình...

Nhạc Khôi trong lòng cũng cực kỳ không thoải mái, trong lời nói của Vu Nhị rõ ràng vẫn còn thiên vị Phương Minh Viễn.


Vu Nhị rất tức giận. Mình có lòng tốt cho họ một lối thoát, mà |họ vẫn
khăng khăng một mực, đúng là nghiệp chướng trời cho thì còn có thể sống, nhưng tự gây nghiệt thì lại không thể sống. Mấy người này xưa nay cũng
là những nhân vật thông minh tháo vát, bằng không mà nói cũng không thể
ngồi nổi đến chức vị này. Vậy mà lại không nhìn ra, Phương Minh Viễn rõ
ràng là không có gì để lo sợ sao?

- Tôi đây mặc kệ đấy, các người cứ tiếp tục xem, tôi muốn xem, khi Ngụy Bằng Trình trở lại, các người
sẽ giải thích cho hắn như thế nào!

Vu Nhị tức giận ngồi xuống. Dù sao Phương Minh Viễn cũng không thể bị thiệt thòi gì, cô muốn nhìn
xem mấy người Nhạc Khôi cuối cùng rồi sẽ ra sao.

- Minh Chí, có chừng có mực chút đi!

Trương Ngọc Đường có chút đau đầu nói:

- Dù sao cũng là tiệc cưới của chủ nhiệm Ngụy, làm như vậy sẽ rất khó coi!

Thành thật mà nói, hắn hiện giờ cũng đã hối hận rồi, sao phải lội vào vũng bùn này làm gì.

Nhạc Khôi thật không ngờ, Vu Nhị lại buông tay mặc kệ, hắn vốn còn muốn
nương vào lời này để tiếp tục phê bình Phương Minh Viễn vài câu, cho hắn xấu mặt một chút, vậy mà Vu Nhị tự nhiên rút lui, làm những lời muốn
nói tự nhiên không nói ra được.

Mấy người Nhạc Khôi, Sử Minh Chí
ngơ ngác nhìn nhau, Vu Nhị mặc kệ, bọn họ ngoại trừ chỉ trích, thì còn
cách nào khác sao? Vu Nhị nói không sai, đây là hôn lễ của Ngụy Bằng
Trình, gây rối trong hôn lễ của đồng nghiệp, không chỉ khiến cho Ngụy
Bằng Trình bất mãn, mà chuyện này nếu lan truyền ra ngoài, chỉ sợ lãnh
đạo đài sẽ mắng họ làm mất mặt cả đài truyền hình!

Hơn nữa, nhà
gái tuy rằng cũng không phải là nhân vật to lớn gì, nhưng tập đoàn Thanh Phong, ở Phụng Nguyên cũng được coi như một xí nghiệp có danh tiếng, ở
Phụng Nguyên cũng có rất nhiều quan hệ, gây rối trong hôn lễ của con gái nhà người ta, bọn họ cũng phải suy xét đến hậu quả.

Nhưng cứ ngoan ngoãn lui về như vậy, họ cũng chẳng có mặt mũi nào? Trời cao đất dày, đôi khi thể diện còn to hơn trời!

Nếu phải đối mặt với Hạng Quân, bọn họ còn có thể được an ủi một chút, vì
sự nghiệp quảng cáo của đài, nhưng Phương Minh Viễn còn nhỏ như vậy lại
lùi bước trước mặt hắn, ngày sau sao còn ngẩng đầu lên trước mặt người
khác được! Mấy người Nhạc Khôi sắc mặt đỏ bừng, trong lòng càng hận
Phương Minh Viễn, bọn họ sao lại xui xẻo như vậy, đụng phải một kẻ trẻ
tuổi như vậy, dám không thuận theo bọn họ!


Người anh em họ của
Ngụy Bằng Trình chần chừ mãi, rồi vẫn đứng lên, chỉ có điều vừa lúc đó
Hoa Quốc Hùng, Ngụy Bằng Trình, và mấy người Hoa Quốc Hạo đưa Hạng Quân
trở về, đúng lúc chứng kiến cảnh này, Hoa Quốc Hùng liền nóng nảy,
Phương Minh Viễn có thể tham dự hôn lễ của Ngụy Bằng Trình, là một duyên phận lớn, cầu còn không được, nếu để lại cho Phương Minh Viễn ấn tượng
gì xấu, làm liên lụy đến Hoa gia!

- Các người làm cái gì vậy?

Không đợi Hoa Quốc Hùng mở miệng, Hoa Quốc Hạo đã xông tới.

- Chú hai! Minh Chí, Nhạc Khôi, Ngọc Đường, các người muốn làm gì?

Ngụy Bằng Trình còn chưa kịp phản ứng, vừa thấy bên này đều là đồng nghiệp mình mời tới, vội vàng kêu lên.

Phương Minh Viễn đứng dậy cười nói:

- Chủ nhiệm Ngụy, chúc mừng hôn lễ của anh! Tôi cùng Vu Nhị buổi chiều
còn có chuyện quan trọng, phải đi trước một bước rồi! Ngày sau mọi người sẽ còn gặp lại!

- Phương... Lúc nãy xảy ra chuyện gì sao? Trợ lý Minh, ngài cứ thế đi sao?

Hoa Quốc Hùng không khỏi căng thẳng, đây đúng là sợ điều gì sẽ gặp điều đó! Dưới tình thế cấp bách, đến chữ "ngài" còn nói ra miệng rồi.

-
Không có gì, chỉ là tửu lượng tôi không lớn, cũng không thích uống rượu
mà thôi. Hơn nữa buổi chiều quả thật còn có chuyện, có thể may mắn kết
bạn với chủ nhiệm Ngụy, chuyến đi này của tôi không tệ rồi! Ông chủ Hoa, ông có được người con rể thật là tốt!

Phương Minh Viễn vỗ vỗ bả vai Hoa Quốc Hùng nói:

- Ông chủ Hoa không cần đa tâm!

Hoa Quốc Hùng lúc này trong lòng mới xem như trút được một tảng đá, dù
trong lòng cảm thấy rất tiếc hận, nhưng hắn cũng hiểu được, với thân
phận và địa vị của hắn, còn chưa đủ để thay đổi quyết định của Phương
Minh Viễn. Cưỡng ép giữ lại, thì sẽ chỉ gây phản tác dụng!

- Quốc Hạo, mau gọi Luyến Anh tới, chúng ta cùng tiễn trợ lý Minh và chủ nhiệm Vu!


Hoa Quốc Hùng quay đầu lại cười nói:

- Trợ lý Minh, có thể cùng mọi người chụp bức ảnh lưu niệm không?

Phương Minh Viễn hơi trầm ngâm một chút, rồi gật đầu. Hoa Nhân Hùng lập tức
vui mừng lộ rõ trên nét mặt, lớn tiếng gọi thợ ảnh đến.

Cảnh
tượng này khiến Ngụy Bằng Trình, Sử Minh Chí với Nhạc Khôi đều ngây
người! Vô lý! Cho dù Hoa Quốc Hùng trên phương diện làm ăn muốn cầu cạnh nhà hàng của Phương gia, nhưng cũng không đáng phải khúm núm như vậy
với một viên trợ lý? Hơn nữa nghe cách nói chuyện, hắn không chỉ đặt địa vị của Phương Minh Viễn lên trên mình, mà còn ở phía trên Vu Nhị! Vị
này rốt cuộc là ai? Ngụy Bằng Trình trong lòng giật mình kinh hãi, hắn
thật không ngờ, ở cái bàn này, không ngờ ngoại trừ Hạng Quân và Vu Nhị,
rõ ràng còn có một nhân vật được cha vợ coi trọng như vậy!

Hoa Luyến Anh rất nhanh đã được Hoa Quốc Hạo gọi đến, cùng tới với cô còn có Hoa Quốc Như và Hoa Luyến Hùng.

- Trợ lý Minh, ngài xem chụp ảnh ở nơi nào thì thích hợp?

Hoa Quốc Hùng cười nói.

Phương Minh Viễn cười ha hả nói:

- Ông chủ Hoa, hôm nay là ngày vui của chủ nhiệm Ngụy và quý thiên kim,
trước kia gọi là ngày đón dâu, đương nhiên là hết thảy đều nghe theo ý
kiến của bọn họ rồi!

- Ai da, trợ lý Minh, ngài đề cao chúng nó rồi!

Hoa Quốc Hùng vừa liếc nhìn vợ chồng Ngụy Bằng Trình, vừa nói:

- Cái gì mà chủ nhiệm Ngụy, hắn sao dám, ngài cứ gọi là Bằng Trình là được rồi!

Vợ chồng Ngụy Bằng Trình mặc dù không hiểu ra sao, nhưng vẫn theo ý của
Hoa Quốc Hùng, Ngụy Bằng Trình lại nháy mắt ra dấu cho Vu Nhị.

- Ông chủ Hoa, cho hai người họ chọn nơi chụp ảnh đi!

Vu Nhị che miệng khẽ cười nói, ánh mắt cũng xẹt qua đám người Nhạc Khôi đã ngây ra như phỗng.

- Vậy thì tôi cung kính không bằng tuân mệnh rồi! Bằng Trình, Luyến Anh, hai con khẩn trương xem chụp ảnh ở chỗ nào thì hợp!

Hoa Quốc Hùng nói.

- Ở chỗ này đi!

Ngụy Bằng Trình nhìn xung quanh, chỉ ra cánh cổng vòm hoa tươi trải thảm đỏ nói.

Rất nhanh, thợ ảnh đã chụp tám tấm ảnh, sau đó mấy người Hoa Quốc Hùng còn
có cả cha mẹ của Ngụy Bằng Trình cũng đều tiến vào chụp, mới xem như

xong việc.

Phương Minh Viễn quay đầu lại nhìn lướt qua đám người
Sử Minh Chí vẫn đang đứng ở một bên buồn bã, một bụng nghi hoặc, quay
đầu hỏi Vu Nhị nói:

- Những người này năng lực làm việc như thế nào?

- Cũng không tệ! Đều được coi là nòng cốt của đài!

Vu Nhị nghiêng đầu có chút nghi hoặc nói:

- Anh muốn làm gì?

- Cô nói xem, hôm nay bọn họ khiêu khích tôi như vậy, có phải nên trả giá hay không?

Phương Minh Viễn nói:

- Tôi cũng không làm khó bọn họ, cho bọn họ đến làm thủ hạ của cô một hai năm, thế nào?

Đài truyền hình Đồng Nghi tương lai có thể nói là có rất nhiều việc bị gác
lại đang cần làm, Vu Nhị để có được đầy đủ nhân sự, đã mất không ít cân
não!

- Vậy thì thật là tốt quá!

Vu Nhị lập tức vui mừng, tuy nhiên lại lập tức chán nản nói:

- Như vậy không tốt sao?

- Có thể mỹ từ hóa trợ giúp kiến thiết đài truyền hình thành phố anh em,
nếu công tác tốt, cũng coi như là thành tích của bọn họ!

Phương Minh Viễn cười nói:

- Ngày sau ở đài truyền hình tỉnh, cũng coi như là một chiến tích hiếm có phải không? Đương nhiên, bọn họ nếu có điều gì bất chính, thì phải tự
mình chuốc lấy cực khổ thôi! Cũng không oán tôi được!

Vu Nhị cười nói:

- Vậy cũng tốt!

Phương Minh Viễn nói đến nước này, cô cũng hiểu được, quyết định này đối với
mấy người Nhạc Khôi cũng không hoàn toàn là chuyện xấu, theo ý nào đó
thì giống như là các cán bộ nội địa đi tới các địa khu xa xôi giúp đỡ
người nghèo, nếu bọn họ tận tâm tận lực, khi về đài truyền hình tỉnh thì sẽ được trọng dụng, mà bọn họ nếu không hiểu được tiến thoái, thì sau
khi trở về, bây giờ vị trí đã không có, lại không có chức vị mới, kết
cục cũng dễ nghĩ thôi.

Khiêu khích vô lý, luôn phải trả một cái giá như thế đấy!