- Trang chủ
- Top truyện
- Thể loại
- Truyện đã lưu
- Thêm truyện
Hiện tại Admin đang bán một số mẫu nước hoa để có thêm kinh phí phát triển Website, hy vọng được các bạn ủng hộ mua hàng TẠI ĐÂY. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Xin cảm ơn rất nhiều!
Vợ chồng Ngụy Bằng Trình và Hoa Quốc Hùng, Hoa Quốc Hạo, Hoa Quốc Như,
còn có Hoa Luyến Hùng đầu đầy mờ mịt, đồng loạt tiễn Phương Minh Viễn và Vu Nhị ra bãi đỗ xe của khách sạn, nhìn theo bóng xe biến mất trong
dòng xe cộ, Hoa Quốc Hùng lúc này mới thở phào một cái nói:
- Về thôi!
- Bằng Trình, cha, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Hoa Luyến Anh và Ngụy Bằng Trình bước sau vài bước, giảm thấp thanh âm hỏi. Hôm nay thái độ của Hoa Quốc Hùng thật sự là có chút kỳ quái. Mặc dù
ông nói không để ý tới địa vị cao thấp, nhưng đối với những người có địa vị thấp hơn, vẫn mang theo vài phần ngạo khí. Ít nhất trong trí nhớ của Hoa Luyến Anh, chưa từng có gặp qua cảnh Hoa Quốc Hùng khúm núm trước
một người thanh niên như vậy. Mặc dù, cô đối với Phương Minh Viễn và Vu
Nhị vẫn có ấn tượng, nhưng cô lại không rõ, vì sao cha mình lại có thái
độ như vậy!
Ngụy Bằng Trình cũng đầy nghi vấn, nếu như nói là
Hạng Quân thì hắn còn có thể lý giải được, dù sao nhà hàng Phương gia
cũng là khách hàng lớn nhất của tập đoàn Thanh Phong, nhưng Hoa Quốc
Hùng tại sao phải có thái độ như vậy đối với trợ lý của Hạng Quân, khiến cho hắn rất không rõ ràng. Hơn nữa, hắn cũng chú ý thấy, giữa Phương
Minh Viễn và Vu Nhị, dường như là Phương Minh Viễn chiếm thế chủ động.
Chẳng lẽ, hai người bọn họ thật là đang yêu nhau sao? Bằng không mà nói, với tính cách của Vu Nhị sẽ không dễ dàng nghe theo người khác như vậy!
- Con không biết...
Ngụy Bằng Trình còn chưa nói hết, đã nhìn thấy Hoa Quốc Hùng dừng bước, xoay người lại, mấy người Hoa Quốc Hạo thì đi vào cửa chính khách sạn.
- Cha!
Vợ chồng Ngụy Bằng Trình vội vàng bước nhanh tới.
- Hai người các ngươi mau theo ta lại đây!
Hoa Quốc Hùng mang theo bọn họ đi về một góc của đại sảnh, nơi có khu để sô pha.
Ba người ngồi xuống. Hoa Quốc Hùng lúc này mới trầm giọng nói:
- Hai con chắc rất kỳ lạ, tại sao ta phải khách khí với vị trợ lý Minh
kia như vậy, ha ha, chỉ sợ nói khách khí là quá đề cao ta rồi, phải là
khúm núm mới thích hợp!
Ngụy Bằng Trình và Hoa Luyến Anh không
khỏi biến sắc mặt, cũng may tất cả mọi người đều đã là người trưởng
thành, lăn lộn trong xã hội cũng không ít năm, nên trên mặt cũng không
biểu lộ ra nhiều.
- Cha!
Hoa Luyến Anh vừa buột miệng, đã bị Hoa Quốc Hùng giơ tay ngăn lại!
- Luyến Anh, cha biết, trước kia cha quan tâm con chưa đủ! Chỉ nghĩ rằng
con gái lớn không dùng được, ngày sau cuối cùng lại là vợ người ta,
không thể kế truyền hương khói Hoa gia! Mà đối với Bằng Trình, cha cũng
rất chướng mắt! Bằng Trình, mặc dù các con đã kết hôn rồi, ta cũng công
khai thừa nhận con rể rồi, nhưng ta vẫn phải trịnh trọng nói cho con
biết, thành tích hiện nay của con, trong mắt ta vẫn không là gì!
Hoa Quốc Hùng nghiêm mặt nói.
- Vâng!
Ngụy Bằng Trình và Hoa Luyến Anh thoáng nhìn nhau, trong lòng có chút run
lên, không biết Hoa Quốc Hùng kế tiếp sẽ nói lời gì khó nghe đây.
- Tuy nhiên, từ nay về sau, ta sẽ bồi dưỡng các con. Ngày sau Luyến Hùng
có, thì các con cũng có, ta sẽ đối xử với các con bình đẳng!
Lời nói kế tiếp của Hoa Quốc Hùng lại hoàn toàn ngoài dự liệu của bọn họ!
- Luyến Anh, cha biết, Mỹ Anh đối với con không đủ tốt, không làm tròn
trách nhiệm của người mẹ, nhưng cô ấy vẫn là mẹ của Luyến Hùng. Về sau,
chuyện của con, cha sẽ không để cô ấy nhúng tay vào nữa, con cũng nể mặt em mà đừng so đo với cô ấy! Nếu như ngày sau cô ấy còn ở sau lưng ta
làm trò gì, con cứ tới nói cho ta biết, ta quyết không tha cho cô ấy!
Hoa Luyến Anh lệ rơi đầy mặt, liên tục gật đầu, khóc không thành tiếng.
Ngụy Bằng Trình ôm lấy vai vợ, thở phào nhẹ nhỏm, nhìn thấy cha con họ hòa hảo, hắn tự nhiên cũng như trút được gánh nặng.
- Hôm nay chụp ảnh cùng trợ lý Minh, các con nhất định phải đem ảnh cất kỹ!
Hoa Quốc Hùng chần chừ một lát lại nói:
- Các con biết vì sao cha đột nhiên quyết định tham dự hôn lễ của các con không?
- Không phải là bởi vì chủ nhiệm Vu đã mời tổng giám đốc Hạng, tổng giám
đốc Hạng lại thay bọn con nói tốt, cha mới hồi tâm chuyển ý đấy sao?
Ngụy Bằng Trình kinh ngạc nói.
- Là như thế này, nhưng cũng không phải là tất cả!
Hoa Quốc Hùng vốn không muốn nói nhiều cho bọn họ, nhưng ở tiệc cưới lại
xuất hiện vụ việc kia, làm cho hắn cảm thấy nên nói hết cho vợ chồng
Ngụy Bằng Trình thì tốt hơn. Không để Ngụy Bằng Trình vì các đồng nghiệp của mình mà đứng ở lập trường sai lầm!
- A?
Vợ chồng Ngụy Bằng Trình kinh ngạc nhìn hắn.
- Trợ lý Minh, kỳ thật không phải họ Minh, hắn họ Phương, tên là Phương
Minh Viễn! Bằng Trình, cái tên này các con chắc phải có chút ấn tượng
chứ?
Hoa Quốc Hùng nói.
- Phương Minh Viễn? Phương Minh Viễn? Phương...
Ngụy Bằng Trình đột nhiên giật mình ngẩng đầu lên, vẻ mặt không thể tin được nhìn Hoa Quốc Hùng nói:
- Chẳng... Chẳng lẽ... Là cậu Phương của Phương gia!
- Cậu Phương của Phương gia? Là cậu Phương của Phương gia ở Bình Xuyên
sao? Người sáng lập tập đoàn Carrefour sao? Không thể nào, trẻ như vậy
cơ mà...
Hoa Luyến Anh cũng khó có thể tin được mà nhìn về phía Hoa Quốc Hùng.
- Chính là hắn, nếu không thì các con tưởng rằng ta sẽ nguyện ý khách khí như vậy với một người trẻ tuổi sao?
Hoa Quốc Hùng cười khổ nói:
- Ngay trước mặt nhiều khách nhân như vậy, con cảm thấy tấm mặt mo này
không nóng lên sao? Nhưng, hừ hừ, nếu mà bọn họ biết được thân phận của
cậu Phương, ta muốn xem, có ai có thể thanh cao không để ý đến hắn!
- A...
Vợ chồng Ngụy Bằng Trình giống như người chết đuối há hốc mồm, tất cả nghi hoặc trong lòng giờ khắc này đều đã được giải thích!
- Mặc dù ta cũng không biết vì sao cậu Phương lại xuất hiện ở hôn lễ của
các con, nhưng nếu hắn đến đây, lại giữ lại những tấm hình này, thì đối
với các con mà nói, chính là một phần cơ duyên, ngày sau nếu gặp phải
ngưỡng gì không qua được, có lẽ có thể giúp các con một tay!
Hoa Quốc Hùng trịnh trọng dặn dò:
- Bằng Trình, ta mặc kệ các đồng nghiệp của con, rốt cuộc là vì sao nảy
sinh xung đột với cậu Phương, nhưng con nhất định không được chộn rộn
dây dưa vào! Có biết hay chưa?
- Con hiểu rồi!
Ngụy Bằng
Trình không chút do dự nói. Nói chuyện đùa, hắn chỉ cần có chút đầu óc,
tuyệt đối sẽ không chộn rộn dây dưa vào! Lực lượng đôi bên, căn bản kém
xa nhau! Sản nghiệp của Phương gia, hàng năm ở đài truyền hình tỉnh Tần
Tây, đều đầu nhập phí quảng cáo rất lớn, bởi vậy Phương gia chính là
khách hàng lớn nhất của đài truyền hình tỉnh, điều này chẳng hề quá đáng chút nào! Chứ đừng nói chi là, Phương gia và Ủy ban nhân dân tỉnh, Ủy
ban nhân dân thành phố, cùng với đài truyền hình Hoa Hạ luôn luôn có mối quan hệ rất tốt, đây đều là những điều mà đài truyền hình tỉnh xem
trọng! Năm kia, festival mùa xuấn của đài truyền hình tỉnh, còn phải nhờ có Phương Minh Viễn, mới mời tới được hai vị danh ca Hongkong, khiến
đài truyền hình tỉnh được phen mở mày mở mặt!
Bọn người Nhạc
Khôi trêu chọc phải Phương Minh Viễn, bản thân mình nhỏ bé, kể cả có
dính vào, thì cũng hoàn toàn vô dụng! Chứ đừng nói chi là, Phương Minh
Viễn còn là ân nhân của mình, không có hắn, hôn lễ hôm nay còn phải chịu xấu hổ như thế nào. Mình sao có thể đối đầu với cậu ấy được!
- Biết là tốt rồi! Biết là tốt rồi!
Hoa Quốc Hùng đứng dậy, vung tay lên nói:
- Về thôi, còn có nhiều khách nhân cần chúng ta tiếp đón! Việc này tuyệt đối không được nói ra ngoài!
Tháng ba, Phụng Nguyên khí trời cũng bắt đầu trở nên ấm áp, nhưng Nhạc Khôi
trong lòng lại không chút ấm áp, người thanh niên họ Minh trong hôn lễ
của Ngụy Bằng Trình rốt cuộc là ai? Vẫn giống như cái gai đâm vào lòng
hắn.
Hắn cũng hỏi qua Ngụy Bằng Trình, và Vu Nhị, còn nói bóng
nói gió hỏi qua Kim Diệc Phi và La Phi Phi, nhưng câu trả lời nhận được
cũng không thể đủ giải thích cho mối nghi ngờ trong lòng hắn. Nhất là
Ngụy Bằng Trình và Vu Nhị kia dường như mang theo ánh mắt thông cảm, lại làm hắn trong lòng không kiềm được bồn chồn. Lúc nào cũng cảm thấy
không thật!
Hắn cũng từng thông qua một vài con đường khác ngầm
hỏi thăm, trong nhà hàng của Phương gia ở tỉnh Tần Tây cũng không có
viên trợ lý giám đốc nào tên là Minh Viễn cả, không nghi ngờ gì càng làm hắn trong lòng giống như mọc cỏ, không thể tĩnh tâm để chuyên tâm làm
việc!
Nhạc Khôi nhìn đồng hồ, đã là chạng vạng, có chút đói, hắn
quyết định xuống nhà ăn của đài ăn một chút. Kỳ thật nhà ăn của đài, bất kể là chất lượng hay phân lượng đồ ăn đều không tệ. Chẳng qua những cán bộ trung tầng như bọn họ, thông thường, trừ phi là phải đẩy nhanh tốc
độ, căn bản sẽ không ăn ở đây.
Nhạc Khôi tiến vào nhà ăn, liền
nhìn thấy mấy người Sử Minh Chí, Trương Ngọc Đường đang ghé vào trên một cái bàn, hắn liền đi tới, lại phát hiện thấy thần sắc của mấy người bọn họ có chút quái dị.
- Nhạc Khôi, nghe nói gì chưa? Vu Nhị sắp được điều đi khỏi đài rồi!
Sử Minh Chí nói.
- A?
Nhạc Khôi tay run lên, suýt nữa thì quẳng khay thức ăn lên mặt bàn:
- Sao có thể, anh nghe ai nói thế? Đi đâu?
- Hình như là điều đến làm giám đốc đài truyền hình huyện Đồng Nghi của thành phố Đồng Xuyên!
Trương Ngọc Đường nói với giọng không chắc chắn.
- Giám đốc đài truyền hình huyện Đồng Nghi của thành phố Đồng Xuyên?
Nhạc Khôi lặp lại một lần, vẻ mặt đầy quái dị. Hắn đương nhiên là biết Đồng
Xuyên rồi, đối với huyện Đồng Nghi hắn cũng có chút ấn tượng, hắn từng
đi vào trong đó làm tiết mục, nơi đó có nhà máy xi măng và sự khốn cùng
của huyện đã để lại cho hắn ấn tượng khá sâu sắc. Vu Nhị sao có thể đi
đến chỗ đó được!
Vu Nhị nếu đi đến đài truyền hình Phụng Nguyên,
hoặc là đài truyền hình các tỉnh khác, thậm chí là đài truyền hình Đế Đô hay Hoa Hạ, hắn đều không cảm thấy kỳ quái, Vu Nhị cũng có thực lực mà! Nhưng việc cô chạy đến một huyện làm giám đốc đài truyền hình, nghe cứ
như bị giáng chức vậy!
Một nơi thâm sơn cùng cốc như vậy, đừng
nói là làm giám đốc đài truyền hình, kể cả lên làm Trưởng ban Tuyên giáo huyện, trong mắt các cán bộ trung tầng của đài truyền hình tỉnh như bọn hắn, cũng chẳng là gì! Nhiều khi, bọn họ còn phải cầu xin chính mình!
- Ai truyền tin tức đi vậy? Đây chẳng phải chính là lời đồn sao? Đừng nói là giám đốc đài truyền hình, không phải là Bí thư huyện ủy hoặc là Chủ
tịch huyện, ta ngay cả nghĩ cũng không muốn nghĩ!
Nhạc Khôi vung tay lên nói:
- Tin tức vô lý như vậy mà các người cũng tin sao?
- Nhưng tôi nghe nói, tin tức này là từ Tổng cục Phát thanh Truyền hình
tỉnh truyền tới đấy! Hơn nữa buổi sáng hôm nay, giám đốc đài cũng đã
định ngày hẹn Vu Nhị rồi!
Sử Minh Chí lạnh lùng thốt, là "tình
địch" của nhau, giữa bọn họ cũng có chút ma sát, ít nhất hắn cũng không
quen nhìn bộ dạng “chắc hẳn phải vậy” này của Nhạc Khôi!
còn có Hoa Luyến Hùng đầu đầy mờ mịt, đồng loạt tiễn Phương Minh Viễn và Vu Nhị ra bãi đỗ xe của khách sạn, nhìn theo bóng xe biến mất trong
dòng xe cộ, Hoa Quốc Hùng lúc này mới thở phào một cái nói:
- Về thôi!
- Bằng Trình, cha, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Hoa Luyến Anh và Ngụy Bằng Trình bước sau vài bước, giảm thấp thanh âm hỏi. Hôm nay thái độ của Hoa Quốc Hùng thật sự là có chút kỳ quái. Mặc dù
ông nói không để ý tới địa vị cao thấp, nhưng đối với những người có địa vị thấp hơn, vẫn mang theo vài phần ngạo khí. Ít nhất trong trí nhớ của Hoa Luyến Anh, chưa từng có gặp qua cảnh Hoa Quốc Hùng khúm núm trước
một người thanh niên như vậy. Mặc dù, cô đối với Phương Minh Viễn và Vu
Nhị vẫn có ấn tượng, nhưng cô lại không rõ, vì sao cha mình lại có thái
độ như vậy!
Ngụy Bằng Trình cũng đầy nghi vấn, nếu như nói là
Hạng Quân thì hắn còn có thể lý giải được, dù sao nhà hàng Phương gia
cũng là khách hàng lớn nhất của tập đoàn Thanh Phong, nhưng Hoa Quốc
Hùng tại sao phải có thái độ như vậy đối với trợ lý của Hạng Quân, khiến cho hắn rất không rõ ràng. Hơn nữa, hắn cũng chú ý thấy, giữa Phương
Minh Viễn và Vu Nhị, dường như là Phương Minh Viễn chiếm thế chủ động.
Chẳng lẽ, hai người bọn họ thật là đang yêu nhau sao? Bằng không mà nói, với tính cách của Vu Nhị sẽ không dễ dàng nghe theo người khác như vậy!
- Con không biết...
Ngụy Bằng Trình còn chưa nói hết, đã nhìn thấy Hoa Quốc Hùng dừng bước, xoay người lại, mấy người Hoa Quốc Hạo thì đi vào cửa chính khách sạn.
- Cha!
Vợ chồng Ngụy Bằng Trình vội vàng bước nhanh tới.
- Hai người các ngươi mau theo ta lại đây!
Hoa Quốc Hùng mang theo bọn họ đi về một góc của đại sảnh, nơi có khu để sô pha.
Ba người ngồi xuống. Hoa Quốc Hùng lúc này mới trầm giọng nói:
- Hai con chắc rất kỳ lạ, tại sao ta phải khách khí với vị trợ lý Minh
kia như vậy, ha ha, chỉ sợ nói khách khí là quá đề cao ta rồi, phải là
khúm núm mới thích hợp!
Ngụy Bằng Trình và Hoa Luyến Anh không
khỏi biến sắc mặt, cũng may tất cả mọi người đều đã là người trưởng
thành, lăn lộn trong xã hội cũng không ít năm, nên trên mặt cũng không
biểu lộ ra nhiều.
- Cha!
Hoa Luyến Anh vừa buột miệng, đã bị Hoa Quốc Hùng giơ tay ngăn lại!
- Luyến Anh, cha biết, trước kia cha quan tâm con chưa đủ! Chỉ nghĩ rằng
con gái lớn không dùng được, ngày sau cuối cùng lại là vợ người ta,
không thể kế truyền hương khói Hoa gia! Mà đối với Bằng Trình, cha cũng
rất chướng mắt! Bằng Trình, mặc dù các con đã kết hôn rồi, ta cũng công
khai thừa nhận con rể rồi, nhưng ta vẫn phải trịnh trọng nói cho con
biết, thành tích hiện nay của con, trong mắt ta vẫn không là gì!
Hoa Quốc Hùng nghiêm mặt nói.
- Vâng!
Ngụy Bằng Trình và Hoa Luyến Anh thoáng nhìn nhau, trong lòng có chút run
lên, không biết Hoa Quốc Hùng kế tiếp sẽ nói lời gì khó nghe đây.
- Tuy nhiên, từ nay về sau, ta sẽ bồi dưỡng các con. Ngày sau Luyến Hùng
có, thì các con cũng có, ta sẽ đối xử với các con bình đẳng!
Lời nói kế tiếp của Hoa Quốc Hùng lại hoàn toàn ngoài dự liệu của bọn họ!
- Luyến Anh, cha biết, Mỹ Anh đối với con không đủ tốt, không làm tròn
trách nhiệm của người mẹ, nhưng cô ấy vẫn là mẹ của Luyến Hùng. Về sau,
chuyện của con, cha sẽ không để cô ấy nhúng tay vào nữa, con cũng nể mặt em mà đừng so đo với cô ấy! Nếu như ngày sau cô ấy còn ở sau lưng ta
làm trò gì, con cứ tới nói cho ta biết, ta quyết không tha cho cô ấy!
Hoa Luyến Anh lệ rơi đầy mặt, liên tục gật đầu, khóc không thành tiếng.
Ngụy Bằng Trình ôm lấy vai vợ, thở phào nhẹ nhỏm, nhìn thấy cha con họ hòa hảo, hắn tự nhiên cũng như trút được gánh nặng.
- Hôm nay chụp ảnh cùng trợ lý Minh, các con nhất định phải đem ảnh cất kỹ!
Hoa Quốc Hùng chần chừ một lát lại nói:
- Các con biết vì sao cha đột nhiên quyết định tham dự hôn lễ của các con không?
- Không phải là bởi vì chủ nhiệm Vu đã mời tổng giám đốc Hạng, tổng giám
đốc Hạng lại thay bọn con nói tốt, cha mới hồi tâm chuyển ý đấy sao?
Ngụy Bằng Trình kinh ngạc nói.
- Là như thế này, nhưng cũng không phải là tất cả!
Hoa Quốc Hùng vốn không muốn nói nhiều cho bọn họ, nhưng ở tiệc cưới lại
xuất hiện vụ việc kia, làm cho hắn cảm thấy nên nói hết cho vợ chồng
Ngụy Bằng Trình thì tốt hơn. Không để Ngụy Bằng Trình vì các đồng nghiệp của mình mà đứng ở lập trường sai lầm!
- A?
Vợ chồng Ngụy Bằng Trình kinh ngạc nhìn hắn.
- Trợ lý Minh, kỳ thật không phải họ Minh, hắn họ Phương, tên là Phương
Minh Viễn! Bằng Trình, cái tên này các con chắc phải có chút ấn tượng
chứ?
Hoa Quốc Hùng nói.
- Phương Minh Viễn? Phương Minh Viễn? Phương...
Ngụy Bằng Trình đột nhiên giật mình ngẩng đầu lên, vẻ mặt không thể tin được nhìn Hoa Quốc Hùng nói:
- Chẳng... Chẳng lẽ... Là cậu Phương của Phương gia!
- Cậu Phương của Phương gia? Là cậu Phương của Phương gia ở Bình Xuyên
sao? Người sáng lập tập đoàn Carrefour sao? Không thể nào, trẻ như vậy
cơ mà...
Hoa Luyến Anh cũng khó có thể tin được mà nhìn về phía Hoa Quốc Hùng.
- Chính là hắn, nếu không thì các con tưởng rằng ta sẽ nguyện ý khách khí như vậy với một người trẻ tuổi sao?
Hoa Quốc Hùng cười khổ nói:
- Ngay trước mặt nhiều khách nhân như vậy, con cảm thấy tấm mặt mo này
không nóng lên sao? Nhưng, hừ hừ, nếu mà bọn họ biết được thân phận của
cậu Phương, ta muốn xem, có ai có thể thanh cao không để ý đến hắn!
- A...
Vợ chồng Ngụy Bằng Trình giống như người chết đuối há hốc mồm, tất cả nghi hoặc trong lòng giờ khắc này đều đã được giải thích!
- Mặc dù ta cũng không biết vì sao cậu Phương lại xuất hiện ở hôn lễ của
các con, nhưng nếu hắn đến đây, lại giữ lại những tấm hình này, thì đối
với các con mà nói, chính là một phần cơ duyên, ngày sau nếu gặp phải
ngưỡng gì không qua được, có lẽ có thể giúp các con một tay!
Hoa Quốc Hùng trịnh trọng dặn dò:
- Bằng Trình, ta mặc kệ các đồng nghiệp của con, rốt cuộc là vì sao nảy
sinh xung đột với cậu Phương, nhưng con nhất định không được chộn rộn
dây dưa vào! Có biết hay chưa?
- Con hiểu rồi!
Ngụy Bằng
Trình không chút do dự nói. Nói chuyện đùa, hắn chỉ cần có chút đầu óc,
tuyệt đối sẽ không chộn rộn dây dưa vào! Lực lượng đôi bên, căn bản kém
xa nhau! Sản nghiệp của Phương gia, hàng năm ở đài truyền hình tỉnh Tần
Tây, đều đầu nhập phí quảng cáo rất lớn, bởi vậy Phương gia chính là
khách hàng lớn nhất của đài truyền hình tỉnh, điều này chẳng hề quá đáng chút nào! Chứ đừng nói chi là, Phương gia và Ủy ban nhân dân tỉnh, Ủy
ban nhân dân thành phố, cùng với đài truyền hình Hoa Hạ luôn luôn có mối quan hệ rất tốt, đây đều là những điều mà đài truyền hình tỉnh xem
trọng! Năm kia, festival mùa xuấn của đài truyền hình tỉnh, còn phải nhờ có Phương Minh Viễn, mới mời tới được hai vị danh ca Hongkong, khiến
đài truyền hình tỉnh được phen mở mày mở mặt!
Bọn người Nhạc
Khôi trêu chọc phải Phương Minh Viễn, bản thân mình nhỏ bé, kể cả có
dính vào, thì cũng hoàn toàn vô dụng! Chứ đừng nói chi là, Phương Minh
Viễn còn là ân nhân của mình, không có hắn, hôn lễ hôm nay còn phải chịu xấu hổ như thế nào. Mình sao có thể đối đầu với cậu ấy được!
- Biết là tốt rồi! Biết là tốt rồi!
Hoa Quốc Hùng đứng dậy, vung tay lên nói:
- Về thôi, còn có nhiều khách nhân cần chúng ta tiếp đón! Việc này tuyệt đối không được nói ra ngoài!
Tháng ba, Phụng Nguyên khí trời cũng bắt đầu trở nên ấm áp, nhưng Nhạc Khôi
trong lòng lại không chút ấm áp, người thanh niên họ Minh trong hôn lễ
của Ngụy Bằng Trình rốt cuộc là ai? Vẫn giống như cái gai đâm vào lòng
hắn.
Hắn cũng hỏi qua Ngụy Bằng Trình, và Vu Nhị, còn nói bóng
nói gió hỏi qua Kim Diệc Phi và La Phi Phi, nhưng câu trả lời nhận được
cũng không thể đủ giải thích cho mối nghi ngờ trong lòng hắn. Nhất là
Ngụy Bằng Trình và Vu Nhị kia dường như mang theo ánh mắt thông cảm, lại làm hắn trong lòng không kiềm được bồn chồn. Lúc nào cũng cảm thấy
không thật!
Hắn cũng từng thông qua một vài con đường khác ngầm
hỏi thăm, trong nhà hàng của Phương gia ở tỉnh Tần Tây cũng không có
viên trợ lý giám đốc nào tên là Minh Viễn cả, không nghi ngờ gì càng làm hắn trong lòng giống như mọc cỏ, không thể tĩnh tâm để chuyên tâm làm
việc!
Nhạc Khôi nhìn đồng hồ, đã là chạng vạng, có chút đói, hắn
quyết định xuống nhà ăn của đài ăn một chút. Kỳ thật nhà ăn của đài, bất kể là chất lượng hay phân lượng đồ ăn đều không tệ. Chẳng qua những cán bộ trung tầng như bọn họ, thông thường, trừ phi là phải đẩy nhanh tốc
độ, căn bản sẽ không ăn ở đây.
Nhạc Khôi tiến vào nhà ăn, liền
nhìn thấy mấy người Sử Minh Chí, Trương Ngọc Đường đang ghé vào trên một cái bàn, hắn liền đi tới, lại phát hiện thấy thần sắc của mấy người bọn họ có chút quái dị.
- Nhạc Khôi, nghe nói gì chưa? Vu Nhị sắp được điều đi khỏi đài rồi!
Sử Minh Chí nói.
- A?
Nhạc Khôi tay run lên, suýt nữa thì quẳng khay thức ăn lên mặt bàn:
- Sao có thể, anh nghe ai nói thế? Đi đâu?
- Hình như là điều đến làm giám đốc đài truyền hình huyện Đồng Nghi của thành phố Đồng Xuyên!
Trương Ngọc Đường nói với giọng không chắc chắn.
- Giám đốc đài truyền hình huyện Đồng Nghi của thành phố Đồng Xuyên?
Nhạc Khôi lặp lại một lần, vẻ mặt đầy quái dị. Hắn đương nhiên là biết Đồng
Xuyên rồi, đối với huyện Đồng Nghi hắn cũng có chút ấn tượng, hắn từng
đi vào trong đó làm tiết mục, nơi đó có nhà máy xi măng và sự khốn cùng
của huyện đã để lại cho hắn ấn tượng khá sâu sắc. Vu Nhị sao có thể đi
đến chỗ đó được!
Vu Nhị nếu đi đến đài truyền hình Phụng Nguyên,
hoặc là đài truyền hình các tỉnh khác, thậm chí là đài truyền hình Đế Đô hay Hoa Hạ, hắn đều không cảm thấy kỳ quái, Vu Nhị cũng có thực lực mà! Nhưng việc cô chạy đến một huyện làm giám đốc đài truyền hình, nghe cứ
như bị giáng chức vậy!
Một nơi thâm sơn cùng cốc như vậy, đừng
nói là làm giám đốc đài truyền hình, kể cả lên làm Trưởng ban Tuyên giáo huyện, trong mắt các cán bộ trung tầng của đài truyền hình tỉnh như bọn hắn, cũng chẳng là gì! Nhiều khi, bọn họ còn phải cầu xin chính mình!
- Ai truyền tin tức đi vậy? Đây chẳng phải chính là lời đồn sao? Đừng nói là giám đốc đài truyền hình, không phải là Bí thư huyện ủy hoặc là Chủ
tịch huyện, ta ngay cả nghĩ cũng không muốn nghĩ!
Nhạc Khôi vung tay lên nói:
- Tin tức vô lý như vậy mà các người cũng tin sao?
- Nhưng tôi nghe nói, tin tức này là từ Tổng cục Phát thanh Truyền hình
tỉnh truyền tới đấy! Hơn nữa buổi sáng hôm nay, giám đốc đài cũng đã
định ngày hẹn Vu Nhị rồi!
Sử Minh Chí lạnh lùng thốt, là "tình
địch" của nhau, giữa bọn họ cũng có chút ma sát, ít nhất hắn cũng không
quen nhìn bộ dạng “chắc hẳn phải vậy” này của Nhạc Khôi!