Dương Minh Hạo được đưa từ nhà tù tới tòa án.

Trước khi phiên tòa được bắt đầu, Giang Thành có cuộc gặp mặt đơn giản với Giang Thành.

"Được rồi, cái chết của con trai ông là sao? Ông nói đi, tôi…" Giang Thành vội vàng muốn biết đầu đuôi sự việc, chỉ tiếc điện thoại đột ngột vang lên.

"Chúng ta nói chuyện về con gái của anh đi!"

Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói không rõ của ai, Giang Thành kinh hãi.

"Anh là ai, đừng có đùa giỡn như vậy!"

Giang Thành vừa nói vừa sốt ruột vẫy tay với Diệp Hồng.

"Ra ngoài lái xe đi, đừng nói chuyện, cũng đừng vẫy tay, chỉ cần một mình anh."

Trái tim Giang Thành thắt lại, anh thực sự bị theo dõi?

Không còn cách nào khác, anh không thể quan tâm nhiều như vậy, chỉ có thể làm theo chỉ dẫn của giọng nói kia, chạy ra ngoài tìm một chiếc xe rồi vào.

“Tốt lắm, bây giờ lấy còng tự còng tay mình vào tay lái!”

Nói xong câu đó, đầu bên kia trực tiếp cúp điện thoại.

Giang Thành nhìn xung quanh, rốt cuộc ai đang đùa giỡn với anh. Người này chắc chắn ở gần anh mới có thể theo dõi anh như vậy.

Tên hề.

Nhất định là tên hề.

Giang Thành cảm thấy huyết dịch dâng trào, chẳng lẽ lúc này anh thực sự gặp phải tên hề hay sao?

Không dám dở trò, anh chỉ có thể nghe theo.

Thế nhưng anh cũng không ngốc, chỉ có thể bí mật gửi tin nhắn cho dt bằng tay trái ở điểm mù phía dưới.

“Tên hề ở ngay đâu đó, gã có thể theo dõi tôi. Gã có liên quan tới con gái tôi. Tôi đang trong xe không thể di chuyển được!”

Lúc này, Giang Thành hận bản thân không có hai mươi ngón tay để gõ nhanh hơn.

Một giây sau khi tin nhắn được gửi đi, chuông điện thoại vang lên.

“Tốt lắm, xem ra cảnh sát Giang rất phối hợp, rất tốt, đây là một khởi đầu tốt. Vậy lái xe đi, tới bờ sông, tôi sẽ nói cho anh cách đi như thế nào. Nhớ giữ điện thoại, nếu không anh sẽ hối hận cả đời vì bỏ lỡ lần này.”

“Cục trưởng, ông tới đây một chút.”

Diệp Hồng nhìn thấy tin nhắn cũng không để lộ chút cảm xúc nào, cô yên lặng nhìn điện thoại, như không có chuyện gì gọi Trương Minh Sơn lại gần.

“Sao vậy, có chuyện gì xảy ra? Phiên tòa sắp bắt đầu rồi, đừng có thay đổi gì chứ…” Trương Minh Sơn tưởng vụ án lại có sự thay đổi.

“Không có gì, tôi đang nghĩ xem chúng ta có thể ăn gì sau khi tan sở.” Diệp Hồng đi qua đi lại bốn phía, cố tình một nơi hẻo lánh để an toàn nói chuyện.

Cô lo lắng tên hề chết tiệt kia có lắp nghe lén, nếu không mọi công sức của Giang Thành sẽ đổ xuống sông xuống biển.

Trương Minh Sơn liếc mắt đã biết Diệp Hồng có lời muốn nói, ông kéo cô vào bên trong tòa án, đây nhất định là nơi an toàn nhất.

“Nói đi, có chuyện gì xảy ra?”

“Ông nhìn đi, đây là Giang Thành nhắn tin cho tôi, tên hề đó đang tìm anh ấy, có liên quan tới con gái anh ấy.” Diệp Hồng vội vàng đưa tin nhắn trêи điện thoại cho Trương Minh Sơn xem.

Trương Minh Sơn cau mày, ông là người biết rõ chuyện giữa Giang Thành và tên hề đó: “Lá gan to thật… Dám động tới người của ông đây ngay trước mắt ông, tên hề này quá ngang ngược.”

“Đi bố trí với đồng nghiệp phòng truyền thông, định vị điện thoại của anh ta, cử một đội thường phục đi xem có thể nhờ các đồng chí cảnh sát giao thông giúp đỡ hay không!” Trương Minh Sơn sắp xếp xong lập tức gọi điện thoại.

Ông biết dù công hay tư, ông cũng nên thống nhất một số phòng ban để mọi người cùng nhau hành động.

Có một số việc nhờ các đồng chí cảnh sát giao thông ra tay lại dễ dàng khiến đối phương giảm cảnh giác, sau đó để đội mặc thường phục bí mật theo sau để đối phó với bất kì tình huống bất ngờ nào.

Chuyện ông cảm thấy tiếc nhất bây giờ là những người ở đây hiện giờ không hành động được. Nhỡ đâu tên có phái người theo dõi tòa án thì chắc chắn sẽ bị lộ.

“Đội trưởng Giang, có vẻ như anh không giữ lời rồi. Mặc dù tôi không biết anh đã làm như thế nào, nhưng rõ ràng anh đã liên lạc với người trong cục cảnh sát, xem ra con gái anh cũng không quan trọng với anh như tôi nghĩ.”

Đột nhiên bên kia cất tiếng nói, khiến Giang Thành sốt ruột trong lòng: “Không thể nào, tôi sao có thời gian liên hệ với người trong cục cảnh sát, chắc chắn bọn họ chuẩn bị bắt đầu mở phiên tòa, không thấy tôi nên mới đi tìm thôi.”

Mồ hôi lạnh của Giang Thành khẽ chảy xuống, anh đương nhiên không nghi ngờ Diệp Hồng bán đứng mình, nhiều năm trải qua sinh tử cùng nhau, Diệp Hồng là người anh tin tưởng nhất.

Vậy chỉ có thể rơi vào tình huống này, hoặc bên tòa án phát hiện ra dấu vết gì đó, hoặc bên trong cục cảnh sát có nội gián, hơn nữa nội gián này có quan hệ với tên hề!

Nếu là tình hình bình thường, Giang Thành tuyệt đối sẽ cao hứng phân tích những dấu vết để lại, sau đó tìm được nội ứng bên trong.

Đây là lần đầu tiên anh bắt được manh mối liên quan tới tên hề, nhưng bây giờ anh hoàn toàn không có động lực để tìm hiểu nó.

Đứa con gái mất tích đã lâu đột nhiên có tin tức anh đương nhiên đặt ưu tiên lên đầu.

“Thực sự không phải tôi kêu bọn họ tới, anh tin tôi đi, tôi không lấy con gái mình làm trò đó, vậy tôi gọi cho bọn họ để tôi qua sau được không?”

Giang Thành thực sự sốt ruột, anh hơi hối hận, tại sao lại gửi tin nhắn cho Diệp Hồng?

Tuy nhiên như anh đã nói, trong khi cứu con gái mình, anh cũng muốn bắt được tên hề và trả thù cho vợ mình.

Chỉ có thể nói tên hề này hơn hẳn anh một bậc, thật ra Giang Thành đã nên nghĩ đến chuyện này từ lâu rồi, bởi vì tất cả dấu hiệu đều cho thấy gmh và cả nhà bọn họ sớm nhận được thông tin nội bộ của cục cảnh sát.

Và nếu như Dương Minh Vũ có quan hệ với tên hệ, hoặc nói tên hệ cũng dùng cách tương tự để nhận được tin tức từ đồn cảnh sát thì Diệp Hồng có dùng thủ đoạn bí mật tới mức nào thì những dấu vết để lại cũng sẽ cho những người này biết chuyện.

“Tôi đã nói với anh anh chỉ có một cơ hội.”

Nói xong, đầu dây bên kia không còn tín hiệu.

“Này, trả lời tôi đi.”

Giang Thành tức giận hét lên với đầu kia điện thoại, anh hy vọng người này có thể trả lời anh, nhưng đáng tiếc dù anh có làm gì người ở đầu dây bên kia cũng không thể trả lời.

Đối phương đã cúp máy, chờ lúc anh gọi lại thì nhận được thông báo thuê bao, nhìn bờ sông thật dài trước mặt cùng từng dòng suối đang chảy chầm chậm.

Lần đầu tiên Giang Thành cảm thấy mất mát cùng cực, nhìn chiếc còng tay cố định trêи tay lái, giờ anh mới ý thức được hành động này của đối phương chính là sự trào phúng.

Còng tay, rõ ràng là công cụ của anh, giờ anh lại dùng nó còng lấy chính mình ở chỗ này.

Giang Thành bây giờ đã bị sự cố chấp trong lòng trói chặt, muốn chạy trốn cũng không chạy được, hơn nữa nếu không có sự cố chấp này, Giang Thành cũng không biết cuối cùng mình sẽ biến thành thứ gì.

Con gái anh nhiều năm như thế không có tin tức, thật vất vả mới nhận được tin nhưng cuối cùng lại thành như vậy,

Giang Thành cũng không biết phải làm sao, lập tức gọi điện thoại cho Diệp Hồng.

“Này, gã đã biết, tôi không biết ai tiết lộ, trong cục cảnh sát khẳng định có nội gián. Cô có thể nhờ đồng nghiệp trong bộ phần truyền thông tìm xem ai đã gọi cho tôi, con gái tôi có lẽ thực sự trong tay bọn họ.”

“Các đồng nghiệp thuộc bộ phận truyền thông đã định vị được vị trí. Giang Thành, anh bị lừa rồi. Chúng tôi đã bắt được gã, người kia khai có người thuê gã làm chuyện như vậy.”

Diệp Hồng từ đầu dây bên kia tỏ vẻ bất lực, không đành lòng nói tin tức này cho Giang Thành, Giang Thành hoàn toàn bối rối.

“Cô, cô nói cái gì? Có chắc không? Đó là con gái của tôi, là con của tôi.”

Hai mắt anh tối sầm lại, Giang Thành gục trêи tay lái, tiếng còi chói tai vang lên không ngừng.

Vừa mới trải qua một đêm kϊƈɦ thích, cùng với việc đầu óc căng thẳng quá mức, anh đã rơi vào tình trạng kiệt sức rồi.

Nhiều ngày như thế với cường độ công tác như vậy khiến anh sớm không chịu nổi, chuyện hiện giờ đã áp đảo tinh thần của anh.

Ở phía bên kia điện thoại, Diệp Hồng nghe thấy âm thanh Giang Thành ngã xuống, biết anh nhất định đã ngất xỉu, lập tức gọi xe cứu thương rồi đi qua đó.

Thực sự cô đã nói dối, bọn họ không thể truy được dấu vết của số kia, cô muốn Giang Thành bình tĩnh trở lại, đừng làm hành động quá mức kϊƈɦ thích.

Chỉ tiếc, tình hình sức khỏe của Giang Thành lại chênh lệch quá nhiều với tưởng tượng của bọn họ, cùng với tiếng xe cấp cứu, Giang Thành mệt mỏi ngất xỉu được đưa đến bệnh viện.

Về phần Dương Minh Hạo lên hầu tòa, theo kế hoạch ban đầu đã bị kết án che giấu hành vi phạm tội cho nghi phạm và tù tại nhà, trong lúc Giang Thành mê man, anh ta không thể ngờ manh mối này lại lướt qua anh.

Trong lúc anh đang ngủ, tin tức về cái chết của Dương Minh Hạo xuất hiện.

Dương Minh Hạo chết, chết ngay đêm ông ta mới được tự do.

Ông ta vừa mới kết thúc phiên tòa và bước ra khỏi tòa án, chỉ kịp hít thở vài ngụm không khí trong lành.

Một người đàn ông trêи năm mươi tuổi, một người đàn ông chịu cảnh tang thương mất con, lại chết trong tay một gã lái xe say rượu.

Gã lái xe đâm chết ông ta ngay tại chỗ, sau đó lập tức tự thú, vị tài xế xe tải rụt rè thừa nhận tội lái xe trong tình trạng say xỉn và đã bị cảnh sát giao thông bắt giữ ngay sau đó.

Điều chờ đợi anh ta là bản án lên đến ba năm tù giam.

Mà Giang Thành vừa mới tỉnh lại trong phòng bệnh nghe được tin tức này thì hận không thể ngất đi một lần nữa.

Diệp Hồng đứng ở bên cạnh anh, nắm chặt lấy tay anh rồi nói: “Anh cứ yên tâm, tôi sẽ ở bên cạnh anh, tận đến khi tìm được chân tướng, anh ta nhất định sẽ lộ mặt.”

“Không, không cần đợi đến lần sau. Gã đã xuất hiện rồi. Gã làm tất cả những điều này để giết Dương Minh Hạo. Dương Minh Hạo chắc chắn đã biết điều gì đó. Người lái xe giết ông ta không phải là người đơn giản.”

Người này mới ngất đi mười hai giờ, nhưng sau khi tỉnh tư duy vẫn nhạy bén như cũ, phảng phất như một thanh kiếm sắc bén có thể chém nứt không gian.

Chính xác là điều gì đã chèo chống người đàn ông lao lực quá độ này.

Chỉ tiếc cho dù người đàn ông này có bất thứ gì có thể hỗ trợ, nhưng có một thứ không thể hoàn thành, như thể có người luôn đóng chặt cánh cửa thành công trước mắt anh.