Tiếp đó là cuộc thi ăn táo trong bồn nước, các thành viên mới tuyển năm nay nghĩ ra trò này, bọn họ đặt một cái chậu khổng lồ và dài hơn chục mét ở hành lang chính. Bên trong nổi lên là hàng nghìn quả táo đỏ mọng.

Nhiệm vụ của người chơi là làm thế nào đó, không được dùng tay chỉ dùng miệng mà lấy được nhiều táo ra ngoài nhất. 

Mỗi người sẽ được phát cho một cái rổ, để để những quả táo lấy được.

Đến cuối buổi chiều, rổ của ai được nhiều táo nhất sẽ được một quả táo bằng vàng nguyên khối mang về làm kỉ niệm. 

Cái trò này vô cùng khó chơi vì các quả tảo đều rất to, miệng người bình thường không đủ rộng để đớp cả quả được, mà vỏ táo cũng rất trơn và khó để cắn.

Nhưng không phải không có cách, nhiều tình huống dở khóc dở cười đã xảy ra, Ambrose thấy một học sinh năm thứ năm nhà sư tử khá mập mạp và, quan trọng nhất là mồm của hắn rộng tới lỗi ngậm được cả quả táo trong miệng. 

Chỉ là sau đó anh ta không cách nào lỗi quả táo ra ngoài được, nó bị kẹt cứng trong khoang miệng, không thể nói không thể thở, tên này phát ra mấy tiếng ‘ưm ưm’ nghe rất buồn cười.

May là Ambrose nhanh chân chạy tới, chĩa đũa phép vào mồm tên học sinh tham ăn này và niệm chú thu nhỏ quả táo lại, thì hắn mới thoát được.

Vấn đề là sau đó, bọn học sinh khôn hơn, chúng cũng lỗi đũa thần ra yếm bùa thu nhỏ mấy quả táo cho vừa miệng rồi liên tục ngậm, cắn mang quả táo ra khỏi bồn.

Đây là một chiêu trò mà trong nội quy không cấm, thế mà từ đầu không ai nghĩ ra.

Tất nhiên, Ambrose và đồng đội với tư cách là chủ trò sớm chuẩn bị đối sách với trường hợp này rồi, không phải quả táo nào cũng có thể phù phép được.

Ambrose đã sớm động tay chân cho khá nhiều số táo không thể thu nhỏ, mà càng thu nhỏ sẽ càng to lên, hoặc nổ bụp một cái, tan thành khói trong không khí.

Cộng thêm việc táo trong bốn nước là có hạn, nên bọn học sinh bắt đầu nghĩ cách đối phó, lấy táo của nhau. Đây chính là cao trào của trò này, cũng là lúc đám học sinh tham gia cảm thấy vui vẻ nhất.

Sau cùng, người giành chiến thắng là vị niên trưởng đi cùng Fayola tham gia cuộc đấu giữa các câu lạc bộ năm trước.

Tới tận khoảng gần tám giờ tối, Ambrose mới xử lý xong công chuyện của Câu lạc bộ, và bắt đầu kéo Takagi tới bữa tiệc tử nhật.

Lối đi đến bữa tiệc của Nick Suýt Mất Đầu cũng được thắp nến dài dài, nhưng mà hiệu quả không phấn khởi chút nào hết. 

Những dãy nến ấy màu đen tuyền, cháy chờn vờn như ma trơi, phát ra một thứ ánh sáng ma quái xanh lơ, tạo một không khí mờ ảo, rờn rợn, ngay cả khi rọi lên gương mặt của những người còn sống. 

Càng đi sâu xuống không khí càng lạnh, âm thanh càng yên tĩnh, tiếng ồn ào huyên náo của bữa tiệc Halloween trên kia đã hoàn toàn biến mất. Để lại một khung cảnh thực sự kì dị rợn người. Đúng chuẩn không khí ngày lễ của ma quỷ.

Ambrose hào hứng nhìn ngó xung quanh, cậu và Takagi đi qua một ngã rẽ rồi giật nhìn khi nghe một tiếng ‘két’ nhức răng, và thấy ngay Nick Suýt Mất Đầu đang đứng ngay ngưỡng cửa căn hầm ngục treo lòng thòng rèm nhung đen xì. 

Ông ta đứng đón khách với vẻ ảm đạm tang thương thường thấy:

“Bạn quý của ta, hân hoan chào mừng, xin đón mừng… Rất hân hạnh được đón tiếp… rất mừng bạn đã đến đây…”

Ông đưa tay nhấc cái nón lông chim ra khỏi đầu, quơ nó theo một đường cong khi cúi mình chào khách. 

Thật là một cảnh phi thường hiếm thấy! 

Trong hầm ngục có hàng trăm con ma trong suốt hay trắng mờ mờ, phần lớn đang lướt bềnh bồng trên sàn khiêu vũ đông đúc, cùng nhảy theo điệu Jazz cổ điển.

Cùng với nhạc đệm hãi hùng, rên rỉ, cót két của một ban nhạc gồm ba mươi cái cưa, lưỡi hái, đầu lâu, mà các nhạc công thì ngồi trên một sân khấu buông màn đen, trông họ gần như vô hình.

Phía trên đầu những con ma là một chùm đèn thắp bằng hàng ngàn ngọn nến đen, tỏa ra một ánh sáng xanh thẫm của nửa đêm. Trên đó lan ra từng đợt khí lạnh rùng mình xuống phía dưới.

Một tấm băng rôn giống hệt cáo phó cho người chết treo lù lù chính giữa bữa tiệc, ghi lại:

“NGÀI NICHOLAS DE MIMSY-PORPINGTON CHẾT NGÀY 31 THÁNG 10, 1492.”

Ambrose quan sát một vòng rồi tiến tới trước mặt con ma chủ nhân bữa tiệc, Nick Suýt Mất Đầu nói:

“Chúc mừng ngày, năm trăm năm ngày mất, thật là một con số dài đằng đẵng.”

“Là cậu Karling, cậu thật đúng giờ. Đúng vậy, tôi không nghĩ mình có thể ở lại thế giới này lâu đến vậy, may là có Hogwarts, sau khi tôi chết tám năm nếu không nhận được lời mời là ma của nhà Gryffindor thì có lẽ giờ tôi… ức ức…”

Con ma có vẻ rất xúc động, mất hàng nước mắt trào ra và bốc hơi trong không khí ngay tức thì…

Phía bên cạnh, một con ma khác nhao nhao lên nói:

“Ô kìa. Lại có người tặng quà cho Nick này… mọi người lại xem.”

Cả đám mà đang nói chuyện sôi nổi, lập tức câm bắt nhìn lại cái hộp quả trong tay Takagi đang cầm, khiến cô bé vừa lạnh sống lưng vừa ngượng ngùng dán sát hơn vào người Ambrose.

Sau đó không hiểu sao một người… à không, là một con ma cười toáng lên, cả đám ma còn lại cũng cười hô hố, có ma còn lố hơn ôm bụng lăn lộn giữa không trung như thể bọn họ gặp chuyện gì buồn cười lắm vậy.

“Ha ha ha… tặng quà một con ma… Tôi đang tự hỏi tại sao Nick lại mời người sống tới tham gia bữa tiệc. Hóa ra để mua vui cho chúng ta sao… ha ha…”

“Phải đó, Nicolas, nếu đây là một bất ngờ anh dành cho chúng tôi thì thật quá đặc sắc… ôi tôi không thể nhịn cười được, từ khi chết tới giờ… ha ha...”

“Ai mà không biết ma không thể động chạm vào bất kì thứ gì… mà cậu bé còn muốn tặng quà nữa. Nick hay anh muốn nhận nó rồi để lên mộ của mình…”

“...” 

Nick Suýt Mất Đầu khuôn mặt khó coi trở lại, ông nhớ ra là Ambrose đã hỏi có muốn nhận được quà không… lúc đó ông vui quá quên mất không trả lời cậu ta, để giờ xuất hiện tràng cảnh xấu hổ như vậy. 

Con ma nhà sư tử chỉ cười trừ với đống bạn bè xung quanh, ánh mắt của ông ta nhìn Ambrose đầu vẻ tội lỗi.

Ambrose xoa xoa tay cô bạn một cái coi như trấn an, không để ý mấy con ma nghĩ gì, cậu lấy cái hộp từ tay Takagi và đưa tới, nhìn Nick Suýt Mất Đầu nói:

“Đây là quà chúc mừng ngài.”

Đám ma thấy Ambrose không đổi sắc mặt, chúng đồng thời tò mò ngó tới, chỉ tiếc là Nick Suýt Mất Đầu không thể tự mở quả, nên Ambrose phải mở hộ ông ta.

Xoẹt xoẹt…

Từng lớp giấy bọc được xé ra, rồi một cái lọ bằng thủy tinh nhỏ xuất hiện, bên trong nó có một chiếc lá cây hình răng cưa màu đen kịt rất kì lạ.

Nhưng ngay lập tức, tất cả con ma cảm thấy một thứ gì đó từ cái là câu kia. Đến khi cái lọ thủy tinh bất mở, một mùi thơm nức lòng nức mũi vang lên trong cả căn hầm.

Đám ma trợn mắt há mồm, có tên còn làm rơi hai con ngươi của mình ra ngoài xuống sàn nhà vang lên mấy tiếng lốp bốp, có kẻ thì cả cái lưỡi dài ngoằng rơi xuống chạm đất rồi tự dẵm phải chính lưỡi của mình…

“Chuyện này… ông thấy không… tôi ngửi được mùi thơm.”

“Phải.. mùi vị… đã bao nhiêu năm rồi, chúng ta chưa ngửi thấy thứ này… thật không thể tin được…”

“Hu hu… ôi mẹ ơi, con ngửi thấy mùi rồi… ối mẹ ơi, mẹ đi sớm quá, nếu không đã thấy.” Một con ma khóc ầm lên, có lẽ mẹ của ông ta vừa rời khỏi thế giới này.

Riêng chủ nhân của bữa tiệc đứng chết lặng, mãi một lúc lâu ông ta mới thốt ra được một từ:

“Này… tặng cho tôi thật sao..”

“Phải, chúc mừng ngày ngài chết (Happy your Deathday).”

“Cảm ơn cậu… món quà thật tuyệt vời, cậu có thể để nó trên bàn không? không phải chỗ kia chủ vị để mọi người được chiêm ngưỡng.”

Nick Suýt Mất Đầu chỉ về một cái bệ nổi bật trước tấm băng rôn tử nhật của ông.

Ngay khi Ambrose vừa buông tay lùi lại, lập tức đám ma bâu lại quanh cái bục như ruổi ngửi thấy mùi mật mía lao vào. Ma nào ma nấy đều hít hà, gương mặt hạnh phúc không tả được. Nicolas thấy cảnh này không biết làm sao, nói:

“Cậu thông cảm cho bọn họ, không phải con ma nào cũng sung sướng như mọi người ở Hogwarts.”