Sáng hôm sau, Ambrose tỉnh dậy mà trong người sảng khoái, nhờ có con Obscurus mà cậu không bị dằn vặt bởi cảm giác thèm khát dục vọng kia.

Hermione từ tối qua đã được cậu dỗ dành xong rồi, giờ cơn giận bị bỏ lại một mình tan biến hoàn toàn… Vươn vai, rồi Ambrose lay cái thân hình nhỏ bé bên cạnh nói:

“Dậy đi, Hermione. Chúng ta còn nhiều chuyện phải làm hôm nay.”

“Ứ ừ… Em muốn ngủ thêm chút nữa... “ Cô bé cuộn tròn trong chăn nói.

Ambrose một lần nữa lay cô em gái nhỏ này dậy, nhưng không có tác dụng gì. Lắc đầu bất đắc dĩ, cậu niệm chú rửa sạch mặt mũi, răng miệng và bước ra ngoài.

Hôm nay, tất cả trong mắt Ambrose đều tuyệt đẹp, cậu đi xuống đại sảnh của của quán trọ, nhưng đập vào mặt Ambrose là một bầu không khí không thể nào khó chịu hơn.

Lúc này, có năm phù thủy xuất hiện trong quán, ba người đang nói chuyện gì đó với Ravel, còn hai người khác thì nhàn nhã ngồi một bên uống trà.

Ambrose nhìn một phát là nhận ra ngay năm người này không phải thuộc một phe, không chỉ vì cách ăn mặc mà còn vì ma lực của bọn họ. Hai phù thủy đang ngồi uống trà kia đều là cấp 4, còn ba tên còn lại chỉ là cấp 3 sơ tới trung kì.

Thấy Ambrose bước vào, cả sáu người đều ngoáy đầu nhìn sang, Ravel thì khuôn mặt vui mừng, ba tên phù thủy nói chuyện cùng cô thì sắc mặt khó coi, hai người trong bọn chúng ánh mắt không dấu sự khinh bỉ nhìn Ambrose.

Cuối cùng là hai tên cấp 4 thì chăm chú không rời mắt khỏi cậu, hai bọn họ như muốn nhìn kĩ từng đường tơ kẽ tóc của Ambrose vậy.

Ravel thốt lên:

“Lại đây, Ambrose.”

Nhìn biểu hiện có chút câu thúc của Ravel, không hợp một chút nào với biểu hiện bình thường của cô nàng. Ambrose biết ngay thể nào cô đang gặp rắc rối gì đây.

Đi tới, và tự nhiên ngồi phệt xuống bên cạnh Ravel, Ambrose hỏi:

“Có chuyện gì hả?”

Ravel hơi liếc ba người ngồi đối diện một chút, rồi ghé tai nói nhỏ với Ambrose:

“Lần này ông phải giúp tôi… Không thì tương lai của tôi chấm dứt ở đây đấy!!”

“Làm gì mà nghiêm trọng như vậy…” Dù chỉ tiếp xúc mấy ngày, nhưng Ambrose đã xem Ravel là bạn của mình rồi, cậu trầm ngâm nói:

“Tôi phải làm gì… Đừng có bảo là chúng ta xông tới đánh ba người kia…”

“Không… tôi muốn…” Ravel tiếp tục thì thầm, nhưng ba phù thủy ngồi đối diện đã không để cơ hội để cô nói thêm lời nào.

Người đàn ông trung niên ngồi ở giữa ho khan một tiếng và nói:

“Khụ khụ… Cô chủ, cô nên giới thiệu người bạn mới này của mình…”

Ravel nghe thế, cả người cứng đơ, khuôn mặt không tự nhiên nói:

“Ha ha… cháu quên mất, đây là Ambrose Karling. Một người bạn mới quen của cháu, chú Lunis.”

Người đàn ông này nói tiếp, giọng vừa lễ phép vừa nghiêm khắc:

“Là người thường ạ?”

“Vâng, cậu ấy… à không, cậu ta không phải người thường, Ambrose có một thân phận vô cùng đặc thù, cậu ta là một hoàng tử.”

“Hoàng tử?”

Hai tên thanh niên ngồi bên cạnh lập tức khinh thường phì cười một cái, quanh vùng đất Anh bé bằng năm tay này, có hàng chục quốc gia, mỗi quốc gia có cả chục hoàng tử. Nếu vậy tính ra thì có mấy trăm vị hoàng tử liền…

Cái thân phận hoàng tử giờ là thứ không đáng tiền nhất, kể cả trong giới Muggle, chứ đừng nói giới phù thủy.

Lunis sắc mặt không thay đổi, ông nhìn Ambrose gật đầu một cái, trong lòng thầm nghĩ: Dù là một hoàng tử muggle, nhưng khí chất này không chê vào đâu được.

Ông nói tiếp:

“Dù sao đi chăng nữa, cũng cảm ơn cậu thời gian qua đã chăm sóc cô chủ của chúng tôi. nếu có gì cần giúp đỡ thì ngài có thể gửi cú… à có thể gửi tin cho tôi. Tôi là Lunis - quản gia của nhà Ravenclaw xứ Somerset.”

Ambrose nghe đến đây là hiểu rồi, đây là người nhà của Ravel tới đón cô ta về nhà, khà khà… Đây là kết quả của việc trốn nhà đi chơi.

Không để ý Ravel nháy mắt liên tục, Ambrose khuôn mặt đường đường chính chính nói:

“Không có gì! Là bạn bè nên tôi giúp Ravel là điều tất nhiên. Tôi không ngờ cô ấy lại xa nhà lâu như vậy…”

Ambrose nói như thể muốn đẩy Ravel như một của nợ vậy, bên cạnh Ravel không bình tĩnh nữa rồi, khuôn mặt sưng lên, nhìn chằm chằm vào Ambrose ra vẻ đáng thương lắm.

Ambrose không dừng lại, cậu quay sang Ravel nói với giọng khuyên nhủ:

“Đến giờ về nhà rồi, bạn thân của tôi. Dù rất tiếc nhưng hành trình của chúng phải kết thúc ở đây…”

Nhưng phản ứng của Ravel lại khiến Ambrose bất ngờ, cô đứng phắt dậy, vỗ bàn một cái rõ to, hét lên:

“Anh quá đáng lắm, Ambrose.”

Rồi cô quay người chạy ra khỏi quán trọ.

Để lại Ambrose đứng trợn mắt trong bất ngờ… Ambrose trong lòng thầm chấn động:

“Chuyện này…” Ambrose nhìn giọt nước trên mui bàn tay của mình… Không lẽ là Ravel khóc…

Ambrose nhìn bóng người đang chạy đi, trong lòng có chút hối hận, xem ra Ravel không coi cậu là một người bạn bình thường nữa rồi…

Nghĩ một lúc, Ambrose quyết định không đuổi theo, lúc này nên để cho Ravel một mình.

Còn về việc bị nhốt ở nhà không ra được, Ambrose không lo, nhìn trình độ của ông quản gia, thì trong nhà không ai mạnh hơn cô quá nhiều.

Ông quản gia Lunis cũng bất ngờ, ông cười xấu hổ với Ambrose rồi, nói:

“Xin lỗi, tôi không nghĩ cô chủ lại có hành động thiếu lịch sự như vậy. Tôi xin phép.”

Ông ta chạy theo, còn hai tên thanh niên khinh thường nhìn Ambrose nãy giờ, trừng mắt đe dọa cậu một cái, và cũng nhanh chóng đuổi theo.

Thấy đi hết rồi, Ambrose lắc đầu ngồi xuống tự nói:

“Đi hết cũng tốt, tiếp theo nên chuyển hướng phía bắc…”

Đúng lúc này, hai phù thủy còn lại trong quán đi tới trước mặt Ambrose nói:

“Xin lỗi, chúng tôi có thể xem cái túi của cậu được không?”

Ambrose nghe vậy hơi sững sờ, không hiểu vì sao hai người này lại hỏi vậy. Nhưng Ambrose không cảm nhận ác ý từ bọn họ nên cậu hào phóng lấy ra cái túi thi chú mở rộng không gian nên bàn.

Hai người này không chạm vào cái túi, mà hai mắt "tỏa sáng" theo đúng nghĩa đen xem nó, rồi một người lên tiếng:

“Cậu đúng là Ambrose Karling.”

“Tất nhiên, hai vị là…”

Hai người không đáp mà trực tiếp quỳ xuống hành lễ nói:

“Cuối cùng bọn thần cũng tìm được người, hoàng tử.”

Ambrose nghe vậy không biểu hiện nhiều, cậu không tự chủ một luồng khí thế bức người của một vị vua tỏa ra nói:

“Đúng là ta, nhưng ai khiến các người tìm ta?”

Hai tên này cả người run lên một lúc, giọng nói càng thêm cung kính nói:

“Là cha của ngài, đức vua của chúng tôi.”

“Ông ta có phải là Philip Karling?” Ambrose lạnh lùng nói.

“Vâng, thưa hoàng tử. Chính là nhà vua.” Cả hai cúi gập đầu xuống nói.

Nghe câu nói đơn giản vậy, nhưng lại khiến trong lòng Ambrose nổi lên sóng gió… Là Philip Karling, cha ruột của cậu… ông ta thực sự sống và không biết bằng cách nào đó trở về một nghìn năm trước.

Nếu vậy thì vị tổ tiên một nghìn năm trước của nhà Karling mà ông lão bán đũa Ollivander đã nói chính là cha của cậu. Ngâm lại tất cả những mảnh ghép chỉ ra bí mật nhà Karling, và thời gian của tờ nhiệm vụ tìm người đúng lúc cậu vừa xuyên qua.

Ambrose khẳng định tất cả đều do cha của mình sắp xếp, Ambrose bị dắt mũi đi từ hồi nào không biết… cậu cũng không chắc ông ta còn dấu cậu điều gì không…

Về Ẩn sĩ, về Cái ác ở thế giới Narnia… nhắc mới nhớ.

Ambrose trong lòng giật mình, hồi đó khi bước vào cái tủ quần áo có đường hầm không gian thông tới thế giới Narnia, Ambrose và Fayola có nghe thấy một giọng nói thần bí… lúc đó cậu mới có 7 tuổi hơn một chút.

Bàn tay vô hình sắp xếp tất cả là cha của cậu… Còn có gì nữa chăng? Ambrose tự hỏi.

Cậu nhìn xuống hai tên phù thủy cấp bốn quỳ khúm núm:

“Đứng lên đi. Dẫn ta đi gặp vua của các ngươi!.”

Nào đã xong, chính lúc này, một tiếng nổ vang trời xướng lên, Ambrose cảm giác cả người bị nhấc bay lên không chung. Đầu đập xuống đất…

“Chuyện này… có kẻ tập kích…”