“Tiểu thư, nên dùng bữa.” Ngọc Hương giọng điệu không lạnh không nhạt kêu, đem cái đĩa thức ăn bóng loáng trên khay đặt xuống bàn gỗ. Một hồi lâu không thấy người trả lời, ánh mắt quét sang hồ sen bên cạnh xem xét, trong lòng nghi ngờ càng lúc càng lớn.

Tiểu thư bị thương, hôn mê ba ngày, sau khi tỉnh lại bắt đầu thay đổi không giống như trước. Cuối cùng không giống chỗ nào thì Ngọc Hương cũng không nói lên được. Tóm lại, chính là tiểu thư rất ít nói. Thỉnh thoảng mở miệng thì hết lần này tới lần khác lại nói ra những lời luôn luôn không sợ chết.

Lúc đầu, Ngọc Hương cho là Bạch Thủy Lung mất đi nội lực, bị Vũ Vương mà nàng si mê vứt bỏ cho nên nàng không chịu nổi đả kích, mới bắt đầu thay đổi. Thậm chí trong đầu nàng ta có ý nghĩ xấu, sống không thể yêu, biến thành cái xác biết đi, sinh mệnh thối rữa sao? Nếu thật là như vậy, thì đây là phúc khí của toàn bộ vương triều Tây Lăng!

Nhưng mà từ lúc Bạch Thủy Lung tỉnh lại đã mười ba ngày, mười ba ngày sống chung này khiến Ngọc Hương không thể không xóa bỏ ý nghĩ của chính mình ngay từ đầu.

Người nào sống không thể yêu còn có thể để ý tới chuyện ăn, mặc, đi, ở?

Nghĩ đến vài ngày trước đó, nàng không nhịn được dùng ám ngữ châm chọc Bạch Thủy Lung mấy câu. Còn nghĩ rằng nàng ta nghe không hiểu, nào biết được nàng ta liếc qua một cái, giống như nhìn thấu tất cả những suy nghĩ của nàng vậy, làm nàng hoảng sợ suýt chút nữa quên mất lễ nghi hét lên một tiếng.

Mặc dù, cuối cùng không có xảy ra chuyện gì hết, nhưng Ngọc Hương lại cảm thấy Bạch Thủy Lung hiện tại so với trước kia động một tí liền ra tay đánh đập mắng chửi nàng càng đáng sợ hơn.

Ngọc Hương đang thả hồn theo gió bay, ngay cả Bạch Thủy Lung đã đi tới trước mặt cũng không biết.

Trên bàn gỗ để một chén cơm trắng, ba cái đĩa thức ăn: cải trắng, cà rốt ngoài ra còn có một đĩa dưa muối chua. Không có thịt, thậm chí một miếng thịt vụn cũng không có.

Bạch Thủy Lung hơi nhíu mày. Nàng là người không thịt không vui, tỉnh lại đã nửa tháng cơm nước của nàng đều ở mức độ này, ngay cả hạ nhân trong tướng quân phủ cũng không bằng.

“Vì sao không có thịt?” Bạch Thủy Lung nhìn về phía Ngọc Hương đang đứng bên cạnh, thản nhiên hỏi.

Bộ dạng của Ngọc Hương khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, dung mạo trung bình, chỉ có thể coi là thanh tú, tóc được chải theo kiểu nha hoàn, trên người mặc một bộ y phục dành cho thị nữ màu xanh lá cây nhạt, kiểu dáng thực xấu, có chút giống người hầu của Trung Quốc cổ đại hai triều Hán – Đường.

Ngọc Hương bị nàng hỏi giật mình, rõ ràng là tự mình suy nghĩ đến mê mẩn, lại giận chó đánh mèo đổ tội cho Bạch Thủy Lung xuất quỷ nhập thần. Mắt liếc qua thức ăn bày bàn gỗ mộc mạc, thật đúng là ngay cả thức ăn của mình cũng không bằng, ai kêu nàng đắc tội Đại phu nhân?

“Nếu tiểu thư muốn ăn thịt, ta khuyên tiểu thư vẫn là dẹp bỏ ý định này đi.” Ngọc Hương vừa nói xong, nhớ tới vài ngày trước không có thịt ăn, Bạch Thủy Lung tự mình bắt ca từ hồ sen lên nướng ăn: “Tại sao tiểu thư không bắt ca nướng ăn tiếp đi?”

Bạch Thủy Lung ngồi trên ghế, một tay chống dưới cằm, một tay cầm chiếc đũa đâm vào bát cơm vừa nhìn đã biết nấu từ gạo cũ, trong giọng nói bộc lộ một chút thất vọng: “Mấy ngày qua, mỗi ngày bắt ba con cá, bắt mười ba ngày, ăn chán ngấy, đoán chừng con cá này cũng biết sợ chết, rõ ràng ta bắt chúng nó tới làm đồ ăn cho ta no bụng, có giờ giấc quy luật. Còn dư lại hai con núp ở đáy ao không chịu bơi đi ra.”

Ngọc Hương nghe được xấu hổ toát mồ hôi, nghĩ thầm, thiệt thòi như vậy ngươi còn ăn cá nướng suốt mười ba ngày cuối cùng mới biết chán ngấy. Ngoài miệng ngầm châm chọc nói: “Tiểu thư nói đùa, con cá thì làm sao có linh tính, còn biết sợ chết đi ẩn núp. Nô tì nói: Nếu tiểu thư thật sự muốn bắt bọn chúng ăn no bụng, thì bọn chúng có trốn xuống đáy bùn cũng không thoát được lòng bàn tay của tiểu thư ấy mà.”

So với dân thường trăm họ thì mấy con cá này tốt số hơn nhiều rồi. Ngày xưa nếu trong lòng ngươi cảm thấy không thoải mái, không phải liền đem bọn họ từng người từng người giày vò cho đến chết sao? Ngọc Hương trong lòng châm chọc suy nghĩ.

Bạch Thủy Lung nhìn nghiêng, liếc xem nàng một mắt: “Để cho bọn chúng ẩn núp, trốn vài ngày chờ sinh ra cá nhỏ, hứng thú của ta lại đến, trở lại làm thịt ăn cũng không muộn.”

Ngọc Hương bị nàng xem trúng bả vai run lẩy bẩy, không biết những lời này của Bạch Thủy Lung là vô tình hay cố ý, chung quy nàng cảm thấy một cỗ không khí lạnh từ đáy lòng bao phủ toàn thân. Giống như bị băng nhũ đâm vào da thịt, cực kỳ muốn chết.

“Ngươi chưa trả lời cho ta biết, vì sao không có thịt?” Bạch Thủy Lung lại quấn quýt trên vấn đề này.

Ngọc Hương thấy nàng khẽ cau mày, môi cũng mím thành một đường vòng cung, ánh mắt xem ra nghiêm túc lạnh lùng thật đáng sợ. Không biết còn nghĩ rằng người nào đó làm ra chuyện tội ác tày trời chọc giận nàng, trên thực tế nàng chỉ là vì ăn thịt.

Ngọc Hương không hiểu vì sao nàng có cảm giác vô lực, thở dài: “Bẩm báo tiểu thư, đại phu nhân hạ lệnh, nói ngươi bị thương, thân thể suy yếu, không thể ăn thịt cá, cho nên dặn dò đầu bếp đặc biệt vì tiểu thư chuẩn bị mấy món ăn nhẹ.”

Đuôi lông mày của Bạch Thủy Lung nhẹ nhàng nhướng lên một cái.

Cái gì gọi là đồ ăn nhẹ? Đúng hơn là rất nhẹ, thậm chí cơm cũng được nấu từ gạo cũ.

Ngọc Hương cũng hiểu được chính mình giải thích có bao nhiêu vô lực, nhưng sự thật chính là như thế.

“Nô tì có chuyện muốn nói, kính xin tiểu thư đừng trách tội.” Nhiều ngày qua, Ngọc Hương đều nhìn thấy sự thay đổi của Bạch Thủy Lung, ít đi đánh chửi, nàng nói chuyện cũng lớn mật không ít. “Thức ăn giống như hiện tại, tiểu thư còn phải tiếp tục ăn ba tháng.”

“Cái gì?” Bạch Thủy Lung mấy ngày nay luôn thanh đạm lười biếng chợt đề cao giọng nói, hí mắt nhìn chằm chằm Ngọc Hương, bên trong hung quang chớp động.

Ba tháng không cho nàng ăn thịt. Thiên Vương lão tử cũng không có cái quyền lợi này!

“Tại sao?”

Ngọc Hương bị ánh mắt của nàng hù dọa, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch: “Đại phu nhân nói, tiểu thư có ý định giết hại muội muội ruột của mình, hành động ghê tởm. Cho nên trừng phạt tiểu thư ba tháng tiền tiêu vặt, không có bạc, đương nhiên không mua được thịt.”

Mấy ngày trước nàng cố ý nhắc tới Vũ Vương trước mặt tiểu thư, phản ứng của tiểu thư cũng không có lớn đến như vậy. Chẳng lẽ Vũ Vương còn không bằng trọng lượng của một miếng thịt? Ngọc Hương càng nghĩ càng cảm thấy Bạch Thủy Lung thay đổi quái đản, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.

“À.” Bất kể ở nơi nào, tiền đều là không thể thiếu: “Cha ta liền trơ mắt nhìn ta chịu khổ?” Trong trí nhớ của nàng, ‘Bạch Thủy Lung’ rất được đại tướng quân Bạch Khiếu yêu thương.

Ngọc Hương nói: “Trước đó vài ngày, Bạch tướng quân phải đi xa làm việc. Huống chi, bên trong tướng quân phủ đều do đại phu nhân quản lí, cho dù là tướng quân cũng phải nể mặt đại phu nhân vài phần.” Cho nên, ngươi cũng đừng mong đại tướng quân đến làm chỗ dựa cho ngươi.

Bạch Thủy Lung coi thường ý tứ phía sau trong lời nói của Ngọc Hương, đứng dậy đi ra ngoài.

Ngọc Hương thấy hoảng sợ. Từ lúc Bạch Thủy Lung tỉnh lại, đều một mực an tĩnh ở lại trong sân của mình, lúc này nàng muốn đi đâu?

“Tiểu thư, người muốn đi đâu?”

“Tìm đại phu nhân đòi tiền tiêu vặt hàng tháng.” Giọng nói lãnh đạm lười biếng của Bạch Thủy Lung chậm rãi truyền tới.

Kế tiếp chân của Ngọc Hương lảo đảo, kinh hô chạy theo: “Tiểu thư, thương thế của người còn chưa lành, không nên đi lại. Huống hồ, đại phu nhân nói, để cho người ở trong sân tịnh dưỡng…”

Lời của nàng còn chưa nói hết, đã thấy Bạch Thủy Lung đang đi ở phía trước ngoái đầu lại liếc nàng một cái, con ngươi như ngọc thạch đen bóng chôn dấu sự hung tàn lạnh lùng thấu xương bên dưới, Ngọc Hương kinh sợ lời nói hoàn toàn dừng lại, vẻ mặt hoảng sợ.

“Há mồm ngậm miệng đều là đại phu nhân, rốt cuộc ai mới là chủ nhân của ngươi?” Bạch Thủy Lung nhàn nhạt nói, thanh âm không nghe ra được là vui hay giận, cũng không quay đầu lại ra khỏi Lộng Triều Viện.

Cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của nàng, Ngọc Hương mới ngã ngồi trên đất, ngón tay run rẩy che ngực.

Ta là sao có thể quên, Bạch Thủy Lung căn bản là một quái nhân giết người không chớp mắt. Vô luận nàng thay đổi như thế nào cũng không thay đổi được bản tính của nàng!