Edit: Lạc Lạc

Hai ngày sau, Lộ Dao lại cùng Bàng Lâm Bân đi ăn, chủ đề thảo luận của bọn họ đều là về kinh doanh, Lộ Dao được lợi không ít, cô không khỏi cảm khái, khó trách một số người lại sẵn sàng bỏ ra một số tiền lớn để được đi ăn với phú hào như thế, bởi vì cảm hứng rất khó mua được bằng tiền.

Hành trình tiếp theo của Bàng Lâm Bân rất dày đặc, không có thời gian để gặp cô nữa, nhưng vẫn để lại số điện thoại riêng cho cô, nói rằng những khi gặp phải vấn đề trong công việc đều có thể gọi cho ông bất cứ lúc nào.

Trước khi đi, ông còn dặn dò Lộ Dao, nói rằng việc bọn họ quen biết và đi ăn cùng nhau sẽ là bí mật giữa hai người.

Lộ Dao mỉm cười và đồng ý, còn làm ra một cử chỉ ngoéo tay với ông.

Vừa nói lời tạm biệt với Bàng Lâm Bân, điện thoại của Lộ Dao đã vang lên, là Đông Mễ Lộ gọi đến.

“Tiểu Ớt Cay, mau cứu mạng!”

Lộ Dao vừa trượt phím trả lời qua đã lập tức nghe thấy một tiếng gào thét thê thảm như lợn bị giết, cô bất lực nhìn ra ngoài cửa sổ, nói nhỏ, “Bà cô à, cô lại bị làm sao vậy?”

Trong giọng nói của Đông Mễ Lộ hòa lẫn với tiếng khóc, “Tôi đang ở sân bay Kennedy, tôi nghèo khổ đến mức tiền đi xe buýt đến Manhattan cũng không có, mau đến đón tôi.”

Lộ Dao: “... Cô nói gì?”

Đông Mễ Lộ: “Cô không nghe lầm đâu, tôi đang ở sân bay Kennedy, cục cưng à, chúng ta sắp gặp nhau rồi đó, mong chờ lắm đúng không?"

Lộ Dao híp hai mắt lại: “Đông Mễ Lộ, cô đến New York làm gì?”

Đông Mễ Lộ bật cười: “Cô đoán xem?”

Lộ Dao thật sự không đành lòng đả kích cô ấy, nhưng hiện thực quá tàn nhẫn, “Tưởng Trì Hoài không có ở New York, anh ta đi Thụy Sĩ rồi.”

Đông Mễ Lộ lập tức òa khóc thật lớn, Lộ Dao đoán chắc chắn cô ấy không rơi một giọt nước mắt nào, cô chế nhạo hỏi: “Cô vẫn muốn đi Thụy Sĩ chứ?”

“Đi chứ, chân trời góc bể tôi cũng đi.” Sau khi Đông Mễ Lộ trải qua khoảng suy sút ngắn ngủi, cô đã lập tức lấy lại sự tự tin và điên rồ, hối thúc Lộ Dao: “Bây giờ cô đến sân bay ngay đi, giúp tôi mua vé máy bay, sẵn tiện cho tôi chút tiền tiêu vặt, tôi nói cô nghe này, lúc trước tôi đã đưa tiền tiêu vặt cho anh Hoắc hết cả rồi, Tiểu Ớt Cay, cô cần phải...”

Lộ Dao ngắt lời cô: “Bà cô à, tôi biết rồi, tôi biết rồi, tôi đến đưa tiền cho cô ngay đây.”

Nói xong cô lập tức cúp máy, sau đó nói với tài xế cô muốn đến sân bay Kennedy.

Tài xế hỏi cô bằng tiếng Trung cứng nhắc, “Cô Lộ, đi đón bà cô của cô sao?”

Lộ Dao: “...” Cô dở khóc dở cười nhìn biểu hiện nghiêm túc của tài xế qua kính chiếu hậu, nhất định anh ấy đã nghĩ rằng bà cô là người lớn tuổi, cuối cùng cô đã giải thích rõ ràng ý nghĩa đặc biệt của hai từ bà cô này.

Tài xế nhún vai tỏ vẻ xin lỗi.

Sau khi đến sân bay và tìm được Đông Mễ Lộ, Lộ Dao tức giận vung chân đá cô, “Ta nói cô có vấn đề hả, một đồng không có mà cũng dám đến New York.”

“Không phải còn có cô sao.” Đông Mễ Lộ cười rạng rỡ.

“Trong trường hợp cô không thể liên lạc với tôi thì sao?”

“Không sao, nếu không liên lạc được với cô, tôi lại tìm anh Hoắc, nếu thật sự không được nữa, tôi sẽ gọi cho Tưởng Trì Hoài của tôi, anh ấy thật sự có thể nhẫn tâm bỏ tôi giữa đường sao chứ?” Đông Mễ Lộ ngồi lên vali, vẻ mặt đắc ý.

Lộ Dao im lặng nhìn cô, cô gái này thật ngu ngốc.

Đông Mễ Lộ vươn tay ra: "Cho tôi tiền nhanh lên, tôi phải đi đặt vé máy bay.”

Lộ Dao đưa cho cô một tấm thẻ ngân hàng, “Đây là thẻ cậu tôi cho tôi, đủ cho cô dùng.”

Đông Mễ Lộ biết tấm thẻ đen này, lúc trước anh trai cũng cho cô một cái, sau đó thì bị tịch thu, cô không nhận, “Cô cho tôi chút tiền là được, cái thẻ này nhiều quá.”

“Không phải là tặng cho cô đâu, cho cô mượn dùng thôi, một cô gái như cô ở bên ngoài sao có thể không có tiền trên người được.” Lộ Dao nhét thẻ ngân hàng vào trong tay cô, “Lấy đi, không có mật khẩu, lúc đó cô chỉ cần ký tên của tôi.”

Đông Mễ Lộ ôm chầm lấy Lộ Dao, “Tiểu Ớt Cay, sao cô tốt với tôi thế.”

Lộ Dao vỗ lên tay cô, bảo cô buông ra, “Đông Mễ Lộ, cô định cả đời này sẽ đuổi theo Tưởng Trì Hoài vòng quanh thế giới luôn sao?”

“Không, đợi một ngày nào đó anh ấy có bạn gái rồi, tôi sẽ không làm như thế nữa, ít nhất bây giờ anh ấy vẫn là của một mình tôi, đúng vậy không?” Đông Mễ Lộ nhấp môi, ánh mắt bướng bỉnh của cô khiến người ta vừa ghét bỏ lại vừa đau lòng.

Lộ Dao thở ra một hơi dài, một người chấp niệm quá sâu, người khác có khuyên nhủ thì cũng bằng không, cô không tốn nhiều miệng lưỡi nữa, mà là cho cô chút lời khuyên: “Cô cả ngày không làm được việc gì ra hồn, cô nói xem làm sao Tưởng Trì Hoài có thiện cảm với cô cho được? Trước mắt cô phải tìm một công việc chính thức, không thể lớn như vậy rồi mà còn đi ăn bám ba mẹ.”

“Ai nói tôi không có việc làm? Tôi là họa sĩ đó nha.” Đông Mễ Lộ vỗ vỗ lên túi máy tính của mình: “Tôi vẫn luôn làm việc lúc trên máy bay, không thể rảnh rỗi dù chỉ một phút.”

Lộ Dao: “Lúc trước cũng chưa từng hỏi cô đang làm gì, còn luôn cho rằng cô vẫn ổn.”

Đông Mễ Lộ mỉm cười, “Cô cho là bình thường vậy thôi, nhưng trong mắt người lớn nghề họa sĩ này rất là vô giá trị. Tiểu Ớt Cay cô biết không, kể từ khi tôi thích Tưởng Trì Hoài, tôi đã chọn một nghề nghiệp có thể đi khắp nơi trên thế giới. Mặc dù bây giờ tôi chỉ là một họa sĩ nhỏ không ai biết đến, nhưng một ngày nào đó tôi sẽ nổi tiếng.”

Lộ Dao thấy Đông Mễ Lộ chấp nhất và bướng bỉnh, trong lòng xót xa kỳ lạ.

Hôm nay là thứ bảy, Hoắc Viễn Chu vẫn chưa về, nói rằng cuộc họp đã bị dời lại, có lẽ đến thứ hai anh mới về được.

Lộ Dao buồn chán nằm một mình trên bãi cỏ phơi nắng, đột nhiên con lưng đen lại liếm lên chân cô, cô tức giận đá nhẹ vào nó, con lưng đen uất ức ăng ẳng một tiếng.

Cô ngồi dậy, cốc nhẹ vào đầu nó, “Kêu mày là gì không kêu, lại kêu mày là Dao Dao.”

Lưng đen cọ đầu mình lên đùi cô, Lộ Dao nheo mắt, cô cần gì phải đi so đo với một con chó, nhớ ra hôm nay vẫn chưa cho lưng đen ăn, cô cầm lấy chìa khóa và đi sang biệt thự của Tưởng Trì Hoài.

Sau khi con lưng đen được ăn, tinh thần lập tức tỉnh táo, nhảy lên nhảy xuống trước mặt cô.

Lộ Dao vỗ lên đầu nó, “Đi thôi, ra sân chơi bóng nào.”

Vừa ra khỏi biệt thự, Lộ Dao lập tức nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen đang đậu trước cổng, cô nhíu mày, xe của ai đây! Nhưng chắc chắn không phải của Tưởng Trì Hoài, vì Tưởng Trì Hoài sẽ về cùng Hoắc Viễn Chu, bây giờ bọn họ đang ở Thụy Sĩ.

Lúc này cửa sau chiếc xe được mở ra, khi người trong xe bước xuống, Lộ Dao há to miệng, ra sức dụi tay lên mắt, cô không nhìn lầm, người vừa bước xuống đúng thật là ông Lộ.

Cửa xe bên kia cũng được mở ra, người bước xuống chắc chắn là bà Lộ rồi.

Hai chân Lộ Dao như bị đóng đinh, không thể di chuyển dù chỉ một tấc, cô nghĩ mình thật may mắn, may là Tưởng Trì Hoài có tiên đoán trước, đưa chìa khóa biệt thự cho cô.

Con lưng đen cọ lên chân cô, cùng cô nhìn về phía người đang lấy vali hành lý từ trên cốp xe xuống.

“Dao Dao, con nhìn gì đấy! Ra nước ngoài rồi, đến ba mẹ con cũng không nhận ra nữa sao!” Ông Lộ kéo vali hành lý bước đến, bà Lộ đi theo sau.

“Ba mẹ, hai người... Đi công tác sao ạ?” Suýt nữa Lộ Dao đã nói hai người đi theo dõi cô.

Bà Lộ nói: “Không phải, đi du lịch.”

Lộ Dao: “...” Mẹ cũng đã đến New York hơn trăm lần rồi? Đi du lịch gì chứ!

Trông con lưng đen dường như rất thân với ông Lộ, ông Lộ kêu nó, nó liền vẫy đuôi lấy lòng rồi chạy qua.

Lộ Dao định bước vào biệt thự, nhưng bị bà Lộ kéo lại, “Mẹ có chuyện muốn nói với con."

“Chuyện gì ạ?” Tim Lộ Dao khẽ đập thình thịch, sẽ không phát hiện ra cô có điều gì đó bất thường chứ.

Bà Lộ suy ngẫm, sau khi xem xét từ ngữ, mới chậm rãi nói: “Con với Trì Hoài ở bên nhau đúng không? Con hiểu ý mẹ chứ?”

Lộ Dao vội đáp: “Không ạ.”

Thật sự là không.

Bà Lộ thở phào, “Hôm đó sau khi đưa con ra sân bay, trên đường trở về mẹ vẫn luôn suy nghĩ, tờ giấy mẹ bỏ vào vali của con, mẹ không nên viết như vậy.”

“...” Lộ Dao không còn lời gì để nói, chỉ vì một tờ giấy mà bà chạy đến tận New York sao?

Bà Lộ nói tiếp: "Mặc dù sau này con và Trì Hoài sẽ kết hôn, mẹ cũng không phải là một bà già cổ hủ, nhưng mẹ cảm thấy là con gái nên rụt rè một chút thì vẫn hơn, không thể vạn dặm xa xôi chủ động đưa tới cửa được, quan trọng là con còn chuẩn bị cả...” Ba chữ bao cao su này, bà Lộ không thể nói ra.

“Cho dù thời đại có thay đổi như thế nào, thời đại mở ra như thế nào, thì đàn ông vẫn thích người phụ nữ của mình rụt rè và đơn thuần một chút, con hiểu không?”

Lộ Dao liên tục gật đầu: “Mẹ, con biết rồi.”

Bà Lộ xoa đầu cô: “Đi thôi.” Rồi hỏi: “Con vẫn luôn sống ở đây à?"

“Vâng, chiều hôm đó con đến Tưởng Trì Hoài đã đi Thụy Sĩ, nên con sống ở đây.” Lộ Dao nắm lấy cánh tay của bà Lộ: “Mẹ, mẹ với ba thật sự đi du lịch sao?”

“Không phải, mẹ nào có thời gian rảnh rỗi, ba con đến đây để dàn xếp một cuộc họp của trường đại học, mẹ là vì hoạt động kinh doanh của công ty, vốn đã đến đây từ sớm, kết quả công ty có chút việc nên phải trì hoãn.”

Lộ Dao thầm nghĩ, chính là do Hoắc Viễn Chu cố tình ngăn mẹ lại.

“Mỗi lần ba mẹ đi công tác đều sẽ ở lại chỗ Tưởng Trì Hoài sao?”

“Tất nhiên, lúc Trì Hoài có ở nhà ba mẹ sẽ đến đây, Trì Hoài thích ăn thức ăn ba con nấu, lần này đến đây không phải là vì con đang sống ở đây sao, ba con sợ con một mình ăn không ngon, ngủ không yên, nên một hai phải chạy đến đây để chăm sóc con.”

Vào đến biệt thự, bà Lộ cất vali hành lý vào căn phòng mà bọn họ đã từng ở, sau đó vào phòng bếp bận việc, còn ông Lộ thì vào thư phòng để chuẩn bị bài phát biểu.

Lộ Dao lượn lờ vào thư phòng, trong tay cầm một tờ báo Wall Street do cô lấy được từ trong nhà của Tưởng Trì Hoài, đưa một tin tức ra trước mặt ông Lộ, vờ như không biết hỏi: “Ba, gần đây ba có đọc tin tức của người này không, lợi hại lắm đấy.”

Ông Lộ nhìn màn hình máy tính, thờ ơ hỏi: “Ai?”

Lộ Dao bưng tách cà phê trong tay ông Lộ lên và nhấp một ngụm, “Bàng Lâm Bân.” Sau khi nói xong cô nhìn ông chăm chú.

Lộ Dao luôn cảm thấy Bàng Lâm Bân không thích ông Lộ cho lắm, thỉnh thoảng nói về ba mẹ cô, Bàng Lâm Bân chỉ hỏi sức khỏe của mẹ cô như thế nào, còn nửa đùa nửa thật, hỏi rằng có phải vẫn mạnh mẽ giống như lúc trước đúng không, nhưng không hề nhắc đến ông Lộ.

Ông Lộ dừng tay lại, xem xét tờ báo, một hồi lâu sau mới nói: “Không chỉ biết, mà còn rất quen.” Ông ngẩng đầu lên nhìn về phía Lộ Dao, nói một cách thẳng thắn và thành khẩn: “Người này thật sự rất lợi hại.” Ông cũng rất đánh giá cao thành tựu của Bàng Lâm Bân trong lĩnh vực tài chính.

“Thế ạ? Lợi hại như trên báo đã nói sao? Hai người quen nhau như thế nào?” Lộ Dao giả vờ bình tĩnh, chậm rãi uống cà phê.

Ông Lộ cẩn thận gấp tờ báo lại, đặt ở góc bàn, nhìn Lộ Dao chăm chú vài giây, vẫn quyết định ăn ngay nói thật: “Ông ta là mối tình đầu của mẹ con.”

Lộ Dao còn chưa nuốt cà phê trong miệng xuống, đã bị sặc mà ho thẳng ra ngoài, cô bất lực nhìn về phía ông Lộ: “Ba, không phải ba đã nói mối tình đầu đó của mẹ con bề ngoài vừa lùn lại vừa khó coi sao? Cả năng lực cũng trung bình!”

Ông Lộ hung tợn trừng mắt nhìn cô, “Con mắt nào của con thấy ông ta cao hơn ba, đẹp hơn ba?”

Lộ Dao theo bản năng nuốt lại những lời vừa nói kia xuống, sau khi nuốt hết tất cả, cô pha trò: “Thành công như vậy chắc chắn là khí chất không bình thường, không phải đàn ông khí chất tốt trông rất đẹp trai sao.”

Ông Lộ khinh thường nói: “Có thể đẹp trai hơn ba sao? Khí chất tốt có thể ăn được không?”

Lộ Dao: “...” Cô thừa nhận Bàng Lâm Bân không cao bằng ông Lộ, nhưng người ta cũng không tính là lùn, hơn nữa cũng không xấu, ngược lại còn rất soái, cả khí chất cũng rất mạnh mẽ.

Nhưng vào miệng ông Lộ rồi, đột nhiên lại biến thành Võ Đại Lang bán bánh nướng.